
c dĩ lặp lại một lần nữa, “Hôm nay mọi người đều uống rất nhiều rượu, mà giờ cũng trễ rồi, lái xe trở về không an toàn lắm, Diệp Hi với bọn ta đang thương lượng, tính ở lại đây một
đem, ngày mai là cuối tuần có gì chúng ta lại đi đâu đó chơi tiếp, chẳng phải tốt sao.”
Nghe xong vô thức Lưu Nguyệt nhìn về phía Hiệp Hàm. Hiệp Hàm ngủ được một hồi, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhưng thấy trong mắt Lưu
Nguyệt có chút mong đợi, y vuốt vuốt mày nói với mọi người “Tốt, cũng
hiếm khi có một ngày cuối tuần rảnh rỗi thế này.” Vừa nghe xong trong
lòng Lưu Nguyệt bất giác vui vẻ, đột nhiên lại nghĩ đến chắc công việc
Hiệp Hàm bề bộn lắm, không phải mới thức suốt một đêm sao? Sắc mặt lại
trầm xuống, bước chân càng đi càng chậm, cuối cùng dừng hẳn, nắm tay áo
Hiệp Hàm hỏi “Không phải anh rất bận sao?”
Hiệp Hàm nhìn biểu tình của nàng không được tự nhiên, biết nàng
lo lắng, “Cũng có một chút.” Lưu Nguyệt không ủng hộ nói,“Anh phải nghĩ
tới thân thể một chút chứ.” Hiệp Hàm khó hiểu vuốt mày nhìn nàng, nàng
mới do dự nói “Tối qua em thấy anh thức cả đêm.” Hiệp Hàm nghe xong liền cười, dắt tay nàng đi nhanh về phía bốn người kia. Bọn họ tiến đến một
khách sạn có tiếng ở thành phố A. Hiệp Hàm tiến tới trước dành đặt
phòng, Thiển Thiển vừa thấy, có phần đắc ý lôi kéo Diệp Hi nói “Xem ra
lão đại đã thông suốt rồi, định đêm nay sẽ đem người ta ăn sạch sẽ a.”
Diệp Hi nghe xong cũng cười gian tà.
Lưu Nguyệt đứng một bên, nhìn hai cô nàng kia hướng nàng cười
gian. Liền bừng tỉnh, nguyên lai hai người họ lại tạo tình huống, lúc họ nói muốn ngủ lại thành phố A nàng đã thấy lạ rồi, bọn họ tích cực
khuyên bảo như vậy thì ra là có mưu đồ a. Hiệp Hàm cầm chìa khóa phòng,
đưa cho Tôn Minh cùng Chu Dật Khải mỗi người một chìa, rồi bảo Lưu
Nguyệt đi theo y, “Phòng chúng ta ở tầng một.” Y vừa nói xong, Thiển
Thiển cùng Diệp Hi lại lén lút nhìn nhau cười, trong ánh mắt cả hai đều
nhìn thấy “Cái này cũng thật hấp dẫn a!”
Lưu Nguyệt vừa sợ hãi vừa bất an đi theo sau Hiệp Hàm, không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng đầy rối rắm, làm sao bây giờ, làm sao bây
giờ, cùng với Hiệp Hàm ngủ chung một phòng, hoặc là chung một giường?
Trời ạ, tim nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đợi khi Hiệp Hàm mở cửa,
nàng mới ngượng ngùng đi theo vào. Vừa nhấc đầu, tim của nàng như bị đổ
phải một ca nước lạnh, lập tức cứng người. Nàng mờ mịt trợn trừng hai
mắt hỏi Hiệp Hàm,“Em ngủ ở đâu?” Hiệp Hàm giương ra bộ mặt đứng đắn nói
“Em chọn trước a?” Sau đó Lưu Nguyệt mới rầu rỉ lê bước tới mở một cánh
cửa, rồi quay đầu nói với Hiệp Hàm “Em ở phòng này, anh ngủ sớm đi nhé.
Ngủ ngon.” Đợi đến khi Lưu Nguyệt đóng cửa lại, Hiệp Hàm mới hừm nhẹ một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ cau mày, mở căn phòng bên cạnh.
Lưu Nguyệt cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi
thức dậy. Đã gần 10 giờ, trời cũng gần trưa. Nàng nhịn không được nhíu
mày, không xong rồi, không biết Thiển Thiển và Diệp Hi có vì vậy mà bóp
chết nàng không nữa. Nàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu, vừa mở cửa ra
liền nhìn thấy Hiệp Hàm ngồi ở sô pha phòng khách xem báo, thấy nàng
bước ra thì bảo: “Lại đây ăn tạm chút bữa sáng đi.”
Lưu Nguyệt cắn miếng bánh sandwich hỏi y “Thiển Thiển với Diệp
Hi không tới kiếm em sao?” Hiệp Hàm lật trang báo, sau đó nói với nàng
“Anh nói em chưa dậy, sau đó xem chừng hai người họ rất vui vẻ bảo đừng
đánh thức em.” Lưu Nguyệt nghe xong, lập tức dựa vào những từ ngữ Hiệp
Hàm nói mà suy nghĩ, dám chắc là hai người kia đã hiểu lầm gì rồi. Nàng
bất đắc dĩ thở dài một cái, ngày hôm qua chính nàng cũng hiểu lầm mà.
Một sự hiểu lầm đáng thương không thể đáng thương hơn nữa.
Lưu Nguyệt đành ăn đại hai miếng bánh một chút mùi vị cũng không có, xong là vội vàng muốn đi kiếm Thiển Thiển cùng Diệp Hi. Hiệp Hàm
mang nàng rời phòng, gọi điện thoại cho Tôn Minh, mới biết bốn người kia chờ không nỗi, đã chạy ra quán net chơi. Rồi hẹn chổ ăn trưa, Hiệp Hàm
chở Lưu Nguyệt tới trước, chỉ lát sau, bọn họ cũng đến. Lưu Nguyệt vừa
thấy Thiển Thiển, so với nhìn thấy Mao chủ tịch còn thân thiết hơn, kích động chạy tới lôi kéo nàng ta. Khiến Thiển Thiển nghĩ con bé này cao
hứng tới điên rồi, còn cố ý kích động nàng “Sự việc thế nào? Đừng nói
suốt cả đêm nhá.” Lời này vừa nói ra, mặt Lưu Nguyệt thê lương thảm hại. Diệp hi nhìn cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó không thèm để ý tới
ánh mắt tò mò của ba anh trai đứng ở kia, lập tức chuyển địa điểm.
Ở trong toilet nữ, Diệp Hi bày bộ dạng dị thường khó hiểu hỏi
Lưu Nguyệt, “Sao vậy? Lão đại không ôn nhu à?” Thiển Thiển cũng hoài
nghi nhìn nàng “Lần đầu tiên không thoải mái là bình thường, lão đại
cũng thật là, đã dọa ngươi phải không?” Lưu Nguyệt tay trái cầm lấy
Thiển Thiển, tay phải cầm lấy Diệp Hi, mở miệng câu đầu tiên nói chính
là “Phòng tối qua hai người ở trông thế nào?”
Hai người nhìn nhau, cùng mở miệng nói “Phòng tình nhân vô cùng
sa hoa.” Lưu Nguyệt bị đả kích! “Chúng ta ở là phòng đôi. Một người một
phòng con…..” Ách…… Trên đầu Thiển Thiển cùng Diệp Hi đồng thời xuất
hiện một đống quạ