
u gì, từ khi vào
trường đến giờ, lúc tắm rửa đều vụng trộm xuống núi tìm nhà trọ để tắm
rửa, ta cũng không dùng bôi phấn, không tô son, làm sao có thể có sơ hở? Nói đến cùng, khẳng định là Mã Văn Tài nghe lời gièm pha của Vương Lam
Điền, cố ý muốn thử ta.
“Văn Tài huynh, ngươi nghĩ xem, đối với
con gái nhà giàu gia giáo, những cái khác không nói, nhưng chí ít cũng
phải tinh thông cầm kì thi họa, phải không? Ngay cả cứ cho là không tinh thông, thì thêu thùa khâu vá cũng phải biết đi? Ngươi nói xem, ta biết
được cái nào trong mấy thứ đó?” Mắt nhìn thấy Mã Văn Tài có chút dao
động, trong lòng ta mặc dù khẩn trương, nhưng trên mặt lại không thay
đổi, càng khiến hắn thêm do dự.
“Vậy, ngươi nói xem, tại sao
trên tai ngươi lại có lỗ tai?” Mã Văn Tài ngừng lại một chút, lại chỉ ra một cái chứng cớ. Ta kinh ngạc nhìn hắn, thuận miệng đáp: “Là ai nói,
ta mới không có lỗ tai.” Trước kia, lúc còn ở thời hiện đại, ta cũng
không đi xỏ lỗ tai, một là không có thời gian để đi xỏ lỗ, huống hồ là
có xỏ thì ta cũng không có tiền mua khuyên tai. Nhưng mà đến lúc ta sờ
lên tai, lại kinh ngạc nhận ra, trên dái tai thực sự có một cái lỗ.
Sờ nốt cái tai bên kia, cũng có. Mã Văn Tài lộ ra ánh mắt “Xem ngươi còn
lấy cớ gì nữa”, yêu cầu ta giải thích chuyện này. Ta dứt khoát trực tiếp nói với hắn, ta cũng không biết.
“Ta cũng không hiểu tại sao
lại có, có thể là lúc ngủ không cẩn thận bị thương đi?” Ta ướm lời. Mã
Văn Tài thấy ta thủy chung vẫn vững vàng, khuôn mặt càng thêm khó coi,
nhưng vẫn không chịu buông tha, lại nói:
“Ngươi đừng có lừa gạt
ta. Ta nói thật cho người biết, là ta phái Mã Thống ra ngoài, hắn đang
đi Thái Nguyên để hỏi thăm. Chỉ cần hắn đến đó, thân phận của ngươi liền lộ ra, ngươi vẫn nên thừa dịp hiện tại thú thật đi, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, nếu không nói, chờ Mã Thống trở về, nói ra chân tường,
lúc đó ngươi đừng trách ta không khách khí.”
“Việc này dù ta nói là thực hay là giả thì Văn Tài huynh cũng không tin. Vậy ngươi cứ việc
phái người đi tra đi, Diệp mỗ sẽ ở đây chờ ngài đại giá quang lâm.” Ta
trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật nguy
hiểm. May mà ta đã nhắc Mộc Cận sau khi trở về thì nhớ nhắc người nhà
phải cẩn thận, sau này đừng để cho ca ca lộ diện, hoặc là cứ giả tên
người khác mà ra ngoài, đồng thời cũng bảo họ tìm một nha hoàn đóng giả
Diệp tiểu muội, đề phòng thân phận của ta bị bại lộ. Bởi vì Diệp gia
cũng sợ nếu để lộ ra tin con gái mình mất tích thì thanh danh sẽ không
còn, vì vậy cũng nỗ lực che giấu, hiện tại đã chuẩn bị tốt lắm, giấu
diếm người ngoài cũng không thành vấn đề.
Mã Văn Tài đen mặt,
nhìn ánh mắt bình tĩnh của ta, hiển nhiên bị sự bình tĩnh này làm cho
dao động, bắt đầu tin tưởng lời nói của ta. Nhân dịp này, ta liền tiến
thêm một bước, dứt khoát vỗ ngực nói: “Văn Tài huynh cũng không cần hao
tổn tâm tư đi thăm dò mấy thứ này. Muốn biết ta có phải nữ nhân hay
không, ngươi lại đây sờ một cái không phải là biết?”
Theo như
suy nghĩ của ra, Mã Văn Tài tính cách kiêu ngạo, nhất định sẽ không đồng ý làm việc này. Ai ngờ, người kia thế nhưng ánh mắt sáng lên, gật đầu
nói:
“Tốt” “Tốt.”. Hắn nói, “Ngươi lại đây, đem quần áo cởi ra. Ta sẽ kiểm tra.”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng người cũng không di chuyển, trên mặt có chút rối rắm, như thể ta bắt hắn làm chuyện tày trời vậy.
Bởi vì hai ngày nay phải ngủ cùng Mã Văn Tài, ta sợ lòi đuôi, nên trước
ngực cuốn nhiều hơn hai mảnh vải, nếu như thế mà hắn cũng có thể nhìn
ra, ta liền theo họ hắn luôn!
Nhưng mà, cởi quần áo là chuyện không thể.
=.= Tạm thời không nói ta vốn là nữ, mà kể cả ta có là nam, cũng không thể
làm như vậy. Đối với con cháu thế gia mà nói, đây là chuyện làm nhục
người khác, huống hồ ngay cả sờ một chút cũng là ta phải chịu thiệt, nếu không phải vì ngực đã cuốn chặt, ta cũng không dám nói ra lời này,
nhưng nói thật ra, cũng vẫn có chút thiệt thòi. Nhưng mà để thổi bay sự
nghi ngờ của hắn, ta thà làm vậy để tiết kiệm chút sức lực, còn hơn mỗi
ngày bị tra tấn thế này!
Thấy ta đứng yên không nhúc nhích, Mã
Văn Tài trông lại càng khó coi, đột nhiên hắn lao lại đây, một tay đem
ta đặt dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn ta! Ta bị động tác của hắn làm
hoảng sợ, liền tự bấu vào tay của mình.
“Mã đại gia, ngươi muốn
thế nào? Muốn sờ thì ngươi trực tiếp ra tay đi, hành động này là thế
nào?” Trong lòng ta rất khẩn trương, nhưng nỗ lực không để nó thể hiện
trên mặt, vẫn thể hiện ra một vẻ bình tĩnh. Mã Văn Tài ngực kịch liệt
phập phồng, đôi mắt hẹp dài có chút không biết làm thế nào, hắn cúi đầu
nhìn ta, môi run run một chút, tay định vươn về phía ngực của ta, nhưng
rồi lại giống điện giật rút trở về.
“Ngươi…” Hắn nhìn xuống vết
thương trên tay ta, lại nhìn mái tóc lộn xộn, ánh mắt trượt dần xuống
dưới, hầu kết giật giật, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Ta thầm
may mắn vì bản thân mặc áo ngủ, cổ áo tương đối cao, hẳn có thể che kín
cổ, không bị lộ ra hầu kết.
Mã Văn Tài vẫn cứ giam ta trong lồng ngực như thế trong chốc lát, trước k