XtGem Forum catalog
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326441

Bình chọn: 9.00/10/644 lượt.

ng rồi, ngươi định sẽ làm gì?” Ta hơi dướn người dậy, cũng không có

cởi nút buộc dây thừng trên tay, tùy tiện mở miệng hỏi. Mã Văn Tài khép

quyển sách trên tay lại, quay đầu nhìn ta một cái, vẻ mặt kiên định, ánh mắt sắc bén như dao.

“Đương nhiên là ta sẽ ghi danh làm quan

võ, tương lai mở rộng bờ cõi, chinh chiến nơi sa trường, đánh bại những

kẻ ngoại xâm, để cái tên Mã Văn Tài sẽ vang danh khắp thiên hạ! Còn

ngươi thì sao?”

Quả nhiên là chí hướng rất cao! Lại nói, hiện

tại hẳn là cuối thời Tây Tấn, lịch sử ta học cũng không tốt, cũng không

rõ ràng lắm sự kiện xảy ra vào những năm này, nhưng mà ta cũng biết,

hiện tại bốn bề đều bất ổn. Làm võ quan có thực quyền, ít nhất vẫn tốt

hơn là làm quan văn chỉ biết tô son điểm phấn, an toàn cũng cao hơn.

“Văn Tài huynh chí hướng thật rộng lớn. Ta thật ra cũng không có lí tưởng

gì, chỉ mong có thể sống an nhàn qua ba năm này, sau đó làm một vị quan

nhỏ, sống nhàn tản, tốt nhất công việc đừng quá nhiều, có thể tiêu diêu

tự tại một chút mới tốt.” Ta tin rằng đây cũng chính là hi vọng của ca

ca ta đi. Một kẻ cả ngày chìm đắm trong tửu sắc, tất nhiên sẽ không hứng thú vì dân tạo phúc, ta cũng chỉ có thể hỗ trợ chút ít, nỗ lực làm cho

Diệp gia khỏi bị mất mặt mà thôi.

“Uổng phí, ta thật sự không

nhìn ra, người như ngươi vậy mà lại muốn sống cuộc sống bình thản.” Mã

Văn Tài chậc một tiếng, trong lời nói ngầm có ý châm chọc ta lúc mới đến trường kiêu ngạo táo bạo, động chút liền đánh người. Ta cười khổ, suy

nghĩ kĩ lại thì quả thật như vậy. Con người của ta không hiểu lắm chuyện tránh nơi đầu sóng ngọn gió, vì thế nên cuối cùng, người chịu thiệt vẫn luôn là bản thân mình.

“Văn Tài huynh đôi khi cũng sẽ đánh

người, vì sao mọi người đối với huynh là vừa kính trọng vừa sợ hãi, còn

với ta lại không chịu nhún nhường?” Vấn đề này luôn khiến ta vướng mắc

thật lâu, hôm nay vừa vặn nói đến chuyện này, ta liền thành tâm thỉnh

giáo hắn vậy.

“À? Ngươi là nói đám người Vương Lam Điền?” Mã Văn Tài cười lạnh, “Ngươi làm không đúng. Cái đám cẩu nô tài kia, ngươi cho bọn hắn một chút thể diện, bọn hắn sẽ trèo lên đầu ngươi. Cho nên vẫn

phải dùng một chút thủ đoạn để chèn ép chúng. Ban đầu ngươi làm không

sai, muốn ra uy, trước phải đem bọn họ đánh. Chẳng qua là sau khi đánh

xong thì cần phải có thể chính sách trấn an dụ dỗ, cái này gọi là “đánh

một cái, cho ăn kẹo”, ý nghĩa trong đó rất phong phú, ngươi chỉ là nữ

nhân, không hiểu cũng rất bình thường. Nói đi nói lại, tất cả cũng là

chuyện của đàn ông, để cho ngươi đến trường lâu như vậy, cũng thật là

khiến ngươi khó xử, không cần để ý, chỉ cần ngươi về sau giúp chồng dạy

con, lo toan công việc quản gia là được rồi, lo lắng những chuyện này

làm gì?”

Người này lại xem thường người khác. Ta cho dù là con

gái thì thế nào chứ, cứ cho là ta ngu dốt, cũng là chuyện của bản thân

ta, quan hệ gì tới giới tính! Hắn nói những lời này, rõ ràng là xem

thường nữ…

– Khoan đã!

“Ngươi nói ta là con gái?” Ta

trừng to mắt, dùng khuỷu tay chống xuống giường, muốn ngồi xuống nhưng

lại vì tay bị trói nên nhất thời không thể đứng lên, cả người suýt chút

nữa liền ngã sấp trên giường. Mã Văn Tài nhanh tay lẹ mắt đỡ ta dậy,

nhíu mày nói: “Ngươi hoảng hốt cái gì chứ?” Nói xong những lời này, hắn

liền đắc ý cong môi cười, khóe mắt cũng cong lên, nói: “Ta biết hết rồi, Diệp Tiểu Lam.”

“A?” Hắn đang nói gì vậy? Ta kinh ngạc mở to

hai mắt nhìn hắn. Mã Văn Tài không nhìn thấy ta sợ hãi như hắn dự kiến,

không khỏi trầm xuống, ném sách vở trong tay, nhìn tay gằn từng tiếng:

“Diệp Thu Đường, khuê danh là Diệp Tiểu Lam, là con gái út của Thái Nguyên Diệp gia.”

“A? À, là nàng a, có chuyện gì?” Ta cảm thấy thật đau đầu, bây giờ mới sức

nhớ ra người trong lời nói của hắn chính là lí lịch chi tiết của ta, vì

vậy liền vội vàng nói thêm một câu, “Ngươi đang nói đến muội muội của ta à? Ngươi cũng biết nàng sao?”

Đối với ta mà nói, dù là Diệp Hoa Đường hay là Diệp Thu Đường, chẳng qua chỉ là khác nhau cách gọi mà

thôi. Cho nên lúc nghe tên Diệp Hoa Đường ta sẽ theo phản xạ cho rằng đó là gọi ta, nếu ngay cả tên Diệp Thu Đường ta cũng cho là gọi ta, vậy

cũng có chút không quen.

Mã Văn Tài hiển nhiên không nghĩ như

ta. Hắn tức giận đập giường, lớn tiếng quát: “Đừng có giả ngu với ta!

Diệp Hoa Đường, ngươi chính là con gái, đúng hay không? Ngươi giả con

trai, đóng ca ca ngươi vào trường, có phải thế hay không?”

“Không phải.” Ta mới không bị hắn dọa, liền ngông nghênh phủ nhận, “Ta là ta,

muội muội ta là muội muội ta. Ta cũng không ngu ngốc, nếu thật sự là con gái, cứ việc sống vui vẻ ở nhà, việc gì phải đến chỗ này chịu khổ? Văn

Tài huynh, ngươi có phải nghe lời ghèm pha của kẻ tiểu nhân nào, nghi

oan cho ta? Mà ngươi không thấy buồn cười sao, cái khác không nói, nhưng mà ngươi nhìn ta giống nữ nhân sao?”

Nói thật, như Chúc Anh

Đài, trên người mùi hương tản mát, đi đường hay mắc cỡ ngại ngùng, cũng

còn không có ai hoài nghi nàng là nữ, ngược lại lại hoài nghi ta, thật

sự là quá kỳ quái. Huống hồ ta cũng không để lộ điề