
t đáng sợ nha…
A a a, thật sự
quá rắc rối rồi. Ca ca còn bảo ta có thể ở đây tận hưởng hai ngày du sơn ngoạn thủy, nhưng mà ta làm gì có tâm tình này đi! Hơn nữa, hai ngày
gần đây, con gái của chủ nhà lúc ngẫu nhiên đưa cơm, vừa nhìn thấy ta
thì lập tức liếc mắt đưa tình, ám chỉ liên tục, khiến da gà của ta cũng
mọc đầy thân, cho nên cũng không dám ở lại nhà trọ này ăn cơm, đến giờ
ăn lại phải chạy sang quán rượu bên cạnh
Mộc Cận cũng không trở lại,
mà ở lại trong trường, phụ trách giúp ca ca hằng ngày trang điểm cũng
như chỉ cho hắn biết chỗ học và người này người kia. Bất quá, nha đầu
Mộc Cận kia cũng không ở lâu trong trường, đối với một số ít học sinh
còn biết tên, nhưng mà tính cách bối cảnh thì nàng cũng không biết
nhiều. Ta vốn định cẩn thận nói qua một lượt cho hắn, kết quả ai ngờ ca
ca ta căn bản không cho ta thời gian, ném lại một câu “Ca ca cái gì cũng biết rồi.” sau đó vội vàng phe phẩy quạt đi luôn. Hắn mới đến đây được
một ngày, biết cái quỷ gì a!
Ta cứ đợi mãi ở nhà trọ suốt một ngày,
ca ca cũng không xuống núi, chỉ đến lúc chạng vạng, Mộc Cận mới chạy tới đây một chuyến, mang cho ta một bộ quần áo khoác ngoài, nói là Mã Văn
Tài Mã công tử nhờ nàng mang theo, bởi vì lúc ta đi khá vội vàng nên
không mang theo nhiều quần áo, hắn sợ ta một mình ở bên ngoài sẽ bị
lạnh.
Ta không nghĩ tới Mã Văn Tài thế nhưng lại tranh thủ lúc rảnh
rỗi lại thu thập quần áo của ta, khiến ta cảm thấy vô cùng cảm kích.
Nhưng đó hiển nhiên không phải là vấn đề quan trọng nhất!
“Đại công
tử ở trên núi thế nào rồi?” Ta không thèm quan tâm đến những lời dặn dò
linh tinh về cơm áo gạo tiền của Mộc Cận, lo âu cầm lấy cổ tay nàng hỏi
luôn. Mộc Cận hé hé môi, bộ dạng phi thường rối rắm, ánh mắt đảo như
rang lạc một hồi lâu, rốt cục lắp bắp nói: “Tiểu, tiểu thư, người đừng
nên hỏi nữa…”
Ta sao có thể không hỏi! Hơn nữa, nghe Mộc Cận nói như
vậy, ta không khỏi càng thêm lo lắng: “Chẳng lẽ hắn bị người khác bắt
nạt? Là Mã Văn Tài bắt nạt hắn phải không?”
“Không, không phải…” Ánh
mắt Mộc Cận tiếp tục dao động, ta vò vò tóc, lại nghĩ tới lúc ta mới ở
trên núi cũng từng gặp phải một số chuyện, liền hỏi tiếp:
“Như
vậy…Hay là hắn lạc đường? Lúc đi qua rừng không để ý cành cây nên té bị
thương? Hay là ăn bánh nướng không quen nên bị nghẹn, sau đó không nôn
ra được? Hay là lúc ở giảng đường nghe giảng bài bị Trần phu tử mắng?”
“Không, cũng không phải, tiểu thư, xin người đừng đoán nữa…” Mộc Cận bị ta hỏi
đến mức không biết trả lời thế nào, vội vàng phủ nhận. Ta lại gãi đầu,
đột nhiên nhận ra một vấn đề, không khỏi sợ hãi nói: “Chẳng lẽ đống bài
luận ta viết bị hắn tìm thấy!”
“Không, không, không, đều không phải,
ta xin tiểu thư, ngươi cũng đừng đoán mà, không phải cái đó…” Mộc Cận
buồn bực nói, “Tóm lại là đại công tử ở trong trường cũng không quá tệ.
Mã Văn Tài công tử rất chiếu cố cho hắn, chuyện ta không kịp chuẩn bị
thì hắn cũng giúp rất nhiều. Bất quá lại nói, thật sự là rất kỳ quái, Mã Văn Tài công tử dường như cũng là đổi người khác hay sao đó, làm việc
ân cần chu đáo, một chút cũng không nhìn ra hắn là người bá đạo, đại
công tử còn khen hắn không ngừng. Ngay cả thư đồng nhà hắn, cũng cả ngày chạy trước chạy sau, đối với chúng ta phi thường cung kính. Thật sự có
mùi âm mưu, tiểu thư ngươi nói xem, chủ tớ bọn họ tại sao đều kì lạ như
vậy? Không phải là đang định hãm hại đại công tử chứ?”
“Hẳn là…Không
thể nào?” Ta cũng cảm thấy thật buồn bực. Mộc Cận lại nói: “Mã Văn Tài
hiện tại buổi tối đều chủ động ngủ ở trường kỉ, đại công tử mời hắn ngủ
trên giường hắn cũng không chịu, còn nói bản thân trời sinh chính là
thích ngủ ở ghế dài. Đại công tử còn lén bảo ta khen tiểu thư chọn bạn
thật tốt, còn bảo hắn về sau nếu rảnh rỗi nhớ đến Thái Nguyên chơi…” Mộc Cận nói xong vỗ vỗ đầu, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu:
“Tiểu thư, Mã Văn Tài này, trước kia không phải là luôn chiếm giường, bắt tiểu thư phải ngủ ở trường kỉ sao? Sau đó hắn lại ép tiểu thư ngủ cùng giường
với hắn, vậy sao hiện tại lại thành thích ngủ trên trường kỉ? Cá tính
người này quá kì quái đi, bất quá như vậy cũng tốt, đỡ cho sau này tiểu
thư phải chịu khổ.”
Mộc Cận nói xong lại trở nên cao hứng, hai mắt
sáng lấp lánh nghĩ đến viễn cảnh tương lai. Ta đưa tay che đầu, trên
trán nổi lên hắc tuyến. Mã Văn Tài tên kia thoạt nhìn hình như là muốn
lấy lòng ca ca ta, không biết hắn định rắp tâm làm gì? Sẽ không phải bởi vì nghĩ đó là muội muội của ta, nên định dụ dỗ chứ?
Nghĩ đến lúc
trước Mã Văn Tài ở trong phòng đối với ta làm không ít việc xấu, ta
không khỏi rùng mình, tên kia cáu kỉnh táo bạo thì không nói, nhưng hành vi cầm thú kia thật sự là khiến người ta giận sôi máu (Mã Văn Tài: này, ta đã làm hành vi cầm thú gì chứ?). Tóm lại, ta phải nhắc nhở ca ca ta
cần cẩn thận cao độ với người này mới được!
Nghĩ như vậy, ta không
khỏi lại chú ý tới một chuyện khác, liền kinh ngạc hỏi Mộc Cận: “Đúng
rồi, tại sao chỉ có mình ngươi, đại công tử sao không đi cùng? Hắn chẳng phải đã nói hôm nay sẽ về đây sao?”
Hôm