
bảo Mộc Cận trước thay ta đem những đồ
cần dùng chuyển xuống núi. Mộc Cận vừa rời khỏi phòng ngủ, Mã Văn Tài đã quay trở lại, không biết hắn tính toán thế nào mà trùng hợp như vậy.
Bởi vì vừa mới luyện võ xong, cả người đầy mồ hôi, Mã Thống liền múc
nước cho hắn rửa mặt chải đầu, thuận tiện thay quần áo, ta đợi đến lúc
hắn thay xong quần áo mới, hai người chúng ta cùng đến phòng ăn cơm.
Trên đường đến phòng ăn, Mã Văn Tài hình như rất cao hứng, hỏi ta hôm nay
tại sao lại chủ động chờ hắn, bình thường đều là tự chạy đi ăn cơm một
mình. Ta thầm nghĩ chẳng phải là mấy lần ta định chạy đi trước thì sau
đó đều bị ngươi túm tay áo không cho đi sao, sau đó lúc ăn cơm lại bắt
đầu châm chọc, khiêu khích ta, còn cố ý lấy đồ ăn của ta, để tránh cho
lúc ăn chịu tội, chi bằng hiện tại chờ thêm một chút.
Đến phòng cơm,
ta kinh ngạc phát hiện hôm nay người phụ trách bưng bê là Cốc Tâm Liên,
Tô An cũng vui vẻ hớn hở ở bên cạnh nàng xem xét. Bởi vì Mã Văn Tài mấy
ngày nay luôn lấy cớ không cho ta đến phòng giặt đồ, chỉ mấy lần lúc
chiều tà ta mới nhìn thấy nàng. Cốc Tâm Liên nhìn thấy ta cũng rất vui,
lén lút cho ta thêm đồ ăn, lại còn hỏi ta xem vết thương đã đỡ hơn chưa. Kết quả không ngờ chỉ mới dừng lại nói được hai câu, thì đã có người
chờ không được, vội vàng đi lên bảo Cốc Tâm Liên cho hắn thêm đồ ăn, kì
lạ nhất là không phải Mã Văn Tài, mà là Vương Lam Điền.
Này, người
này hôm nay thực sự rất khá nha, cư nhiên không có vì thấy chúng ta mà
chạy trốn, còn dám ở đây hô to gọi nhỏ. Ta liếc mắt nhìn Vương Lam Điền, hắn không có để ý ánh mắt đánh giá của ta, rất kiêu căng đi đến trước
mặt Cốc Tâm Liên, cằm hơi ngẩng lên, đưa bát cơm về phía trước.
“Xới cơm.”
“Là ngươi!” Cốc Tâm Liên biến sắc, thìa trong tay rơi bụp một tiếng trên
mặt bàn, cả người nàng sợ tới mức lùi lại phía sau mấy bước. Tô An vội
vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Tâm Liên cô nương, cô quen biết Vương
công tử sao?” Cốc Tâm Liên lại nhanh chóng đẩy hắn ra, vội vã trốn ở sau lưng ta, nắm chặt áo của ta, ủy ủy khuất khuất nói: “Diệp công tử,
hắn…”
“Hắn làm gì, Tâm Liên cô nương? Có chuyện gì ngươi cứ nói ra,
không cần khách khí.” Ta thấy Cốc Tâm Liên kinh hoàng như vậy, mà thái
độ của Vương Lam Điền lại rất lớn lối, không khỏi nhíu mày. Nhưng Cốc
Tâm Liên lại lắc đầu không nói lời nào, chỉ sợ hãi đến phát run. Ta
không thể không trấn an nàng, rồi ngẩng đầu nói với Vương Lam Điền:
“Vương Lam Điền, ngươi nói xem có chuyện gì xảy ra? Ngươi làm gì khiến Tâm
Liên cô nương sợ ngươi như vậy, lập tức nói rõ ràng cho ta!”
Vương
Lam Điền khiếp đảm một chút, quay đầu nhìn sang Mã Văn Tài, thấy hắn vẫn tiếp tục ăn, không để ý gì đến việc này, lá gan liền lớn hơn, ngẩng cao đầu nói với ta: “Diệp Hoa Đường, ta khuyên ngươi đừng có quản chuyện
nhà người khác. Cái con tiện nữ kia lúc trước làm hỏng quạt của ta, ta
còn chưa có tìm nàng tính sổ, thế mà nàng lại định ở đây làm ác nhân cáo trạng trước.”
“Ngươi, ngươi nói bậy! Rõ ràng chính ngươi thả cây
quạt gãy vào trong chậu hoa!” Cốc Tâm Liên biết là có ta che chở, lá gan cũng lớn hơn, thò đầu ra chỉ trích hắn. Vương Lam Điền thay đổi sắc
mặt, còn muốn nói thì ta đã tiến lên phía trước một bước, vươn cánh tay
cản đường hắn.
“Lam Điền huynh, Diệp Hoa Đường ta vốn là không thích
xen vào việc của người khác. Bất quá nếu đã là ngươi làm bẩn chậu hoa
của Tâm Liên cô nương, ta không thể không nói một câu.” Ta nói xong liền cười nhẹ, thẳng thắn vươn tay ra trước mặt hắn: “Trả tiền bồi thường
đi.”
“Bồi thường cái gì tiền!” Vương Lam Điền tức giận nói. Ta tiếp
tục mím môi cười: “Đương nhiên là tiền hoa. Ngươi ném cây quạt vào chậu
hoa của người ta, là bẩn hết cả hoa, Tâm Liên cô nương có tấm lòng Bồ
tát không so đo với ngươi, nhưng mà Diệp Hoa Đường ta lại là người công
bằng, tự nhiên phải thay nàng làm chuyện này.”
“Tránh ra!” Vương Lam
Điền đem tay gạt tay ta ra, trừng mắt, giận dữ nói, “Ta nói cho ngươi
biết, Diệp Hoa Đường, người đừng tưởng rằng có Văn Tài huynh làm chỗ dựa thì ngươi liền lên mặt. Hiện giờ Vương Trác Nhiên Vương đại nhân còn ở
trong trường. Ngươi dám tùy ý làm bậy, vũ nhục bạn học, đừng trách ta
báo cáo Vương đại nhân, để hắn đem phẩm trạng của ngươi xếp cuối!”
“—Vậy ngươi làm thử xem!”
Mã Văn Tài vốn đang cúi đầu ăn bánh nướng đột nhiên mở miệng cắt ngang lời của Vương Lam Điền. Hắn đẩy khay cơm sang một bên, đứng dậy, chậm rãi
đi đến cạnh ta, giống như vô tình đem đẩy Cốc Tâm Liên ra, khoác vai ta, cao cao tại thượng nói với Vương Lam Điền:
“Ta cho hắn chỗ dựa thì
thế nào? Một đám phế vật các ngươi cũng dám bắt nạt hắn!” Hắn nói xong
thì tung một cước, liên tục đá Vương Lam Điền, Vương Lam Điền bị dọa đến rúm ró, không dám nói nữa, mặc cho Mã Văn Tài đạp vào ngực hắn, còn run rẩy cầu xin tha thứ, miệng không ngừng nói: “Văn Tài huynh, ta không
dám, ta không dám nữa.”
“Hừ.” Mã Văn Tài lại bồi thêm một cước, cho
đến lúc khóe miệng của Vương Lam Điền rỉ máu, mới thu chân về, giương
mắt nhìn phòng cơm một vòng, tuyên bố lạnh như băng: “Ta nói cho tấ