
an vô sự ngủ
suốt một đêm. Ngày hôm sau vẫn theo lịch thường đọc sách, không có bất
kì tranh cãi gì
Ba ngày sau, Mộc Cận trở lại.
Chỉ là, ta không ngờ, lần này nàng trở lại, thế nhưng lại mang theo một người ngoài dự đoán. Thời điểm Mộc Cận trở về, là giữa trưa ngày nghỉ.
Bởi vì lúc rơi
xuống núi, phát quan của ta bị hỏng, ta vốn là định hẹn Tuân Cự Bá cùng
xuống núi mua phát quan mới, kết quả lại bị Mã Văn Tài giữa đường chắn
ngang, nói không cần đi cùng với Tuân Cự Bá, hắn đi cùng ta xuống núi,
tiện thể mua một chút quần áo mới. Nhưng mà người này chân bị thương còn chưa lành hẳn, căn bản không thể cưỡi ngựa, cũng không thể đi bộ xa
được, vì thế hắn liền thay đổi, nói là ta muốn gì thì bảo Mã Thống đi
mua là được, học sinh thì nên ở trong trường tập trung học, không có
việc gì thì đừng có xuống núi.
Ta cuối cùng vẫn cảm thấy là Mã Văn
Tài gần đây dường như cố ý phá hoại quan hệ của ta với Tuân Cự Bá, Lương Sơn Bá. Chỉ là hắn hiện tại đang tập trung học, khiến ta không thể tìm
thấy bất kì nhược điểm gì. Hơn nữa, dạo gần đây, chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cũng ngập đầu, Vương Trác Nhiên là quan được cử xuống
để đánh giá kiểm tra công bằng lại không thích Lương Sơn Bá, cứ tìm cách chèn ép hắn, hai bên đang đấu trí đấu dũng, cũng khiến cả trường thở
cũng không dám thở mạnh.
Kỳ thực Vương Trác Nhiên kia hình như vốn
cũng định nhắm vào ta, nhưng sau đó không hiểu thế nào, thái độ của
Vương Trác Nhiên đối với ta tự nhiên lại chuyển biến tốt, lại bầu cho ta được phẩm trạng đệ nhất, làm cho ta không hiểu đầu cua tai nheo thế
nào, sau mới nghe nói hình như là Mã Văn Tài đã nói với hắn cái gì đó.
Ta không thích loại chuyện đi cửa sau này, sẽ khiến cho người ta chỉ trỏ sau lưng, nhưng mà ta hỏi hắn thì hắn có chết cũng không thừa nhận, làm cho ta rất buồn bực.
Hôm nay cũng thế, rõ ràng hắn không có chuyện
gì, chỉ là thà chết cũng không chịu để ta xuống núi, viện cớ là thành
tích thi của ta quá kém, phải nhân dịp này ở trên núi học bổ túc, không
được xuống núi đi chơi. Nhưng mà ta vốn dự định có cơ hội xuống núi rồi, sẽ đuổi Tuân Cự Bá đi, sau đó thuận tiện tìm một nhà trọ để tắm rửa, vì thế tự nhiên không chịu nghe lời của Mã Văn Tài, chống đối lại hắn, sau đó Mã Văn Tài lại hòa hoãn nói, xuống núi cũng được, nhưng không được
đi cùng người khác, muốn đi thì phải tự đi hoặc là để Mã Thống đi cùng.
Ta không hiểu hắn đang nghĩ cái gì, có chút bực mình, nói với hắn ta sẽ tự xuống núi xong liền căm giận bước ra ngoài. Kết quả vừa mới ra khỏi
cửa, liền bắt gặp Mộc Cận.
Tiểu nha đầu này vừa nhìn thấy ta, mặt mày liền rạng rỡ, cầm lấy tay của ta kêu to công tử công tử. Nàng cũng
không thèm bê đồ nữa, ngông nghênh sai khiến Mã Thống bê đồ vào. Mã
Thống vốn không bằng lòng, nhưng bị Mộc Cận trừng mắt, đành phải bê đồ
đi vào.
Thật là nhìn không ra nha, tiểu nha đầu này tuy không cao,
nhưng khí thế rất mạnh. Ta thấy nàng đi lại mệt mỏi, vốn định bảo nàng
nghỉ ngơi trước, ai ngờ Mộc Cận lại cầm tay áo của ta, kéo ta về phía
cổng trường, nói là có người đi cùng nàng, ta nhìn thấy nhất định sẽ rất vui. Ta đành để mặc nàng lôi lôi kéo kéo, còn không ngừng hỏi nàng là
ai, kết quả vừa đến cổng trường, không khỏi choáng váng.
Chỉ thấy
đứng bên cạnh một học sinh áo trắng là một thiếu nữ xinh đẹp thướt tha
mặc váy dài màu xanh. Trên đầu nàng búi tóc rơi nghiêng, tinh tế lộ ra
kích thước của thắt lưng, cả người yểu điệu xinh đẹp, khiến học sinh
xung quanh ào ào vây xem, không ngừng trầm trồ khen ngợi. Chỉ có thế này thì cũng không có gì, chính là người nọ bộ dạng cực kì giống ta, nhất
thời nhìn qua, ta nếu không biết còn tưởng rằng Diệp Hoa Đường ta mặc nữ trang đứng ở cổng trường khoe khoang!
Ta vội vàng túm lấy Mộc Cận,
vừa định hỏi nàng đây là ai, ai ngờ lúc này người nọ đã nhìn thấy ta,
không khỏi lập tức mở miệng, kêu một tiếng ca ca. Ta toàn thân như bị
điện giật, lại nghe Mộc Cận nhỏ giọng nói bên tai: “Tiểu thư, người làm
sao vậy, đó là công tử mà! Người sẽ không đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra chứ?”
“Không, ca ca thì ta đương nhiên nhận ra, nhận ra.”
Những cái khác không nói, chỉ cần nhìn diện mạo giống nhau thì cũng có
thể đoán được, ta chẳng qua chỉ là không nghĩ tới hắn lại lấy bộ dạng
này xuất hiện trước mặt ta.
Lúc này người mặc nữ trang kia đã khoan
thai bước đến trước mặt ta, ôm chầm lấy cánh tay của ta, ngoài miệng còn nói: “Ca ca rất nhớ ngươi”, tay ở phía dưới lại lặng lẽ cấu ta một ta.
Ta lúc này thần trí mới gọi trở về, lớn tiếng quát đống người vây xem,
trong lúc nhất thời cũng không biết phải đi đâu mới tốt, cuối cùng không thể không vội vàng mang theo vị muội muội giả xuống núi, tìm một gian
phòng khách yên lặng.
Người này chính là Diệp Hoa Đường hàng thật giá thật, cũng chính là ca ca trên danh nghĩa của thân thể này. Theo lời
hắn, vì mấy ngày trước có người bên ngoài hỏi thăm chuyện của Diệp gia,
bị hắn biết được, lo lắng có người hoài nghi ta, nên dứt khoát đi theo
Mộc Cận đến đây một chuyến, thuận tiện xem ta thế nào, còn oán trác