
ạp thiếp cho ta!”
Mã Văn Tài đột nhiên vung tay, đánh đổ cây nến đang sáng ở gần đó, tức
thời trong phòng ánh sáng giảm mạnh. Ta bị hoảng sợ, còn không hiểu tại
sao hắn lại giận như vậy, lại nghe thấy Mã Văn Tài khẽ thở dài, đứng dậy nhặt cây nến lên rồi thắp lại, tiếp theo hướng chỗ ta đi tới, không
chút khách khí ôm lấy ta, trong miệng nói: “Ngươi vừa rồi cả tối suy
nghĩ, chính là vì cái này?”
“Chỉ là tò mò tò mò thôi, thuận miệng hỏi thăm một chút ấy mà.” Ta vội định xoay người tránh ra, lại rất nhanh bị hắn ôm lại, nghiêm cẩn nói với ta:
“Mã Văn Tài ta từ nhỏ đến lớn,
trong nhà vốn không thiếu tiểu thiếp thông phòng, nhưng một người ta
cũng không cần. Với ta mà nói, thê tử thì chỉ cần một là đủ rồi, ta
tuyệt đối sẽ không giống như cha ta, mang về nhà một đống nữ nhân vô
dụng, khiến cho thê tử phải thương tâm khổ sở!”
“Nhưng mà Văn Tài
huynh, ta nghĩ ta không phải là người phù hợp với ngươi.” Ngẩng mặt lên
nhìn người này, trong mắt hắn tràn đầy sự nghiêm túc, khiến trái tim của ta không khống chế được mà đập loạn, ta nghĩ nghĩ một lát, vẫn quyết
định đem tình hình thực tế nói cho hắn.
“Tuy rằng ta xuất thân từ nhà họ Diệp ở Thái Nguyên, cũng coi như là một nhà danh giá, nhưng kỳ thực
ta không đủ tư cách làm một tiểu thư khuê các. Ta không biết thêu hoa,
cũng không biết vẽ tranh, không biết chơi đàn, chữ viết rất khó nhìn,
lại không hiểu tam tòng tứ đức, cũng sẽ không thể giúp chồng dạy con,
thậm chí ngay cả thi cử văn chương ở trong trường cũng là xếp thứ hai từ dưới lên. Mã Văn Tài huynh thành tích lúc nào cũng đứng đầu, chẳng lẽ
ngươi không thấy, hai người chúng ta…kỳ thực rất không thích hợp sao?”
“Bởi vì thi cử ngươi đếm ngược thứ hai, cho nên ngươi chỉ hợp với cái tên
Vương Lam Điền đếm ngược thứ nhất sao?” Mã Văn Tài không khách khí cắt
lời của ta.
Chuyện này rốt cuộc thì liên quan gì đến Vương Lam Điền chứ? Tại sao lại kéo hắn vào a!
Ta định há mồm phản bác, thì Mã Văn Tài đã lấy tay bưng kín miệng ta, ghé
sát vào gần, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ có hợp hay không hợp. Ngươi tính cách thế nào, ta sao lại không biết? Không có gì là thích hợp hay không thích hợp, từ giờ về sau ta sẽ từ từ dạy ngươi, hiện giờ cứ nghỉ ngơi
cho tốt, có chuyện gì để mai lại nói.” Hắn nói xong thì bỏ tay ra, lại
thuận tay giúp ta vuốt lại tóc cho thẳng thớm, ngón tay lại khẽ véo má
ta một cái, sau đó buông ra, bản thân tự trở về trường kỉ, nằm xuống
ngủ.
Trong lòng ta cảm xúc mãnh liệt, trong lúc nhất thời không suy
nghĩ kĩ, xa xăm nhìn Mã Văn Tài vùi người trong tấm chăn gấm màu lam,
bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.
Mấy ngày tiếp theo, ta bắt đầu cố ý tránh né Mã Văn Tài, tuy là không đổi phòng, nhưng cho dù ở trong
phòng nhìn thấy hắn, cũng sẽ đột nhiên không biết nói gì cho phải. Đá
bóng cũng không dám đi, cùng đám người Lương Sơn Bá cũng trở nên có chút xa cách, trong lúc nhất thời trong cái nhìn của mọi người ta liền trở
thành kẻ quái dị. Đào Uyên Minh còn vì thế mà cười nhạo ta một phen, nói hắn trốn trong núi ẩn cư, còn Diệp huynh đệ ngay trong trường cũng có
thể ẩn cư được, lão phu tự nhận không bằng.
Ta bị hắn nói làm cho xấu hổ, cũng biết đại thúc là thấy ta phiền lòng, vì muốn khuyên giải ta
nên mới nói vậy, phi thường cảm kích, vì thế cũng dần dần khôi phục lại
thái độ bình thường. Chỉ là lúc ở Mã Văn Tài ở chung vẫn vô thức cảm
thấy không thoải mái. Mã Văn Tài cũng không có tiếp tục dùng lời nói bức bách ta, hành vi cử chỉ cũng chú ý rất nhiều, chỉ khư khư cứ kiên trì
mỗi ngày cầm ta giúp ta luyện chữ, mà ta bởi vì có hắn giúp đỡ chữ cũng
viết tốt lên rất nhiều, nên cũng không có cự tuyệt.
Mấy ngày nay tới
giờ, trong trường đã xảy ra không ít chuyện, trong đó đáng nhắc tới nhất chính là Vương Trác Nhiên Vương đại nhân bị nổi mẩn đỏ toàn thân.
Kỳ thực theo như ta thấy, nổi mẩn cũng chỉ là một loại viêm da mà thôi,
nếu mà ở hiện đại, hoặc là đi bệnh viện xin thuốc, hoặc là vào tiệm
thuốc mua chút thuốc mỡ về bôi là sẽ khỏi. Nhưng mà ở cổ đại, thì nó lập tức trở thành bệnh nặng không có thuốc chữa! Ngay cả Trần phu tử lúc
nào cũng như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Vương đại nhân, lúc này cũng chạy rất xa, chỉ sợ bản thân sẽ bị lây bệnh. Nhưng bản thân hắn sợ hãi thì
thôi, không biết tại sao lại muốn ra oai, lệnh cho ta và Lương Sơn Bá đi chăm sóc Vương đại nhân, sắc thuốc bôi thuốc cho hắn.
Mã Văn Tài
không muốn để ta đi, sợ bệnh kia lây cho ta, còn có ý định dùng vũ lực
bức bách học sinh khác thay ta chăm sóc Vương Trác Nhiên. Nhưng ta lại
cự tuyệt ý tốt của hắn, một phần là vì cảm thấy Vương Trác Nhiên rơi vào tình cảnh này thật sự rất đáng thương, phần khác là vì không muốn khiến người khác khó xử, vì thế kiên trì cùng Lương Sơn Bá chăm sóc Vương
Trác Nhiên. Mã Văn Tài khuyên ta không được, cuối cùng thế nhưng định tự mình thay cho ta, khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Tối hôm đó, Tâm
Liên cô nương lo lắng ta sẽ bị lây bệnh, bèn mang tới cho ta một lọ hạt
tiêu, nghe nói là có thể chữa được bệnh này. Vương Trác Nhiên vì cảm
thấy đây là đồ dân đen dùng,