Duck hunt
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326173

Bình chọn: 9.00/10/617 lượt.

vì vậy sống chết không cho ta bôi, cuối

cùng ta và Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài phải đè hắn ra bôi thuốc, sau khi

chữa khỏi thì đưa hắn rời khỏi trường. Đến tận lúc trước khi đi, Vương

Trác Nhiên còn trách mắng chúng ta dùng đồ của dân đen hãm hại tính mạng của hắn, hơn nữa còn nói cho dù hắn có chết, cũng sẽ xuống địa ngục làm ác quỷ, tuyệt đối không tha cho chúng ta.

Danh gia vọng tộc cùng dân chúng bình thường, khác biệt đến như vậy sao?

Ta mơ hồ cảm thấy, Mã Văn Tài và Vương Trác Nhiên, tuyệt đối là cùng một

loại người. Ngay cả khi hắn cố ý giấu đi sự cao quý của mình thì sự ngạo mạn khinh thường vẫn toát ra từ xương tủy, không thể nào che giấu được.

Điểm này, không lâu sau ở cuộc thi săn bắn, rốt cục lại một lần nữa mạnh mẽ biểu hiện ra. Sắp tới cuộc thi săn bắn sẽ diễn ra, chính là trận đấu được tổ chức

thường niên ở trường Ni Sơn. Tuy rằng chỉ là một trò chơi, không có phần thưởng thực tế, nhưng cũng coi như một cuộc thi võ nghệ. Đối với học

sinh trong trường mà nói, không chỉ muốn giỏi văn, mà ngay cả võ cũng

muốn đứng đầu, văn võ song toàn, mới có thể được coi là hiền tài của

quốc gia.

Trận đấu lần này chia học sinh trong thư viện làm hai

đội, một đội là đội chữ Thiên do Mã Văn Tài chỉ huy, đội còn lại là đội

chữ Địa do Lương Sơn Bá chỉ huy. Thật ra vốn định để ta làm đội trưởng

đội chữ Địa, nhưng ta bắn cung không giỏi, cảm thấy không gánh nổi trọng trách nên, nên chủ động để Lương Sơn Bá làm.

So với con gà mờ như

ta, Lương Sơn Bá càng thích hợp làm đội trưởng hơn. Cái này vốn không

liên quan đến quan hệ cá nhân, chỉ là lấy đại cục làm trọng thôi.

Trận đấu lần này lấy thời gian giới hạn là một nén nhanh, trong thời gian

này đội nào săn được nhiều con mồi hơn thì thắng. Trần phu tử vừa hô bắt đầu, Mã Văn Tài đã thúc ngựa lao đi, những người khác cũng vội vàng

đuổi theo, Tần Kinh Sinh ném mấy cục đá vào bụi cỏ, dọa mấy con gà chạy

ra, sau đó chúng liền bị loạn tiễn của Mã Văn Tài giết chết toàn bộ!

Vương Lam Điền và một vài học sinh khác nhanh chóng thúc ngựa tiến lên

thu dọn chiến lợi phẩm, đắc ý qươ qươ trước mặt chúng ta, cũng nói với

Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh thật quá lợi hại. Chỉ cần có Văn Tài huynh ở

trong đội chúng ta, đội kia khẳng định là thua rồi!”

“Hừ.” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, đứng ở phía đó hướng về phía ta, la to:

“Diệp Hoa Đường, có muốn đánh cược hay không?”

“Đánh cược?” Ta sửng sốt, “Cược cái gì?”

“Trận đấu hôm nay, nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng chuyện hôm trước ta đã nói, không được khước từ!”

Chuyện mấy hôm trước?

Mấy ngày nay hắn có nói gì với ta đâu, gần nhất chúng ta chỉ nói về chuyện đính hôn…

Ta bị hắn làm cho sốc rồi, mặt cũng đột nhiên có chút nóng lên. Mắt thấy

tên kia còn đang ngẩng cao đầu đắc ý chờ ta trả lời, ta không khỏi mím

môi, cố lấy dũng khí lên tiếng trả lời, “Hừ, đánh cược cái gì, chờ ngươi thắng rồi hẵng nói!”

“Thế nào, ngươi không dám, sợ hãi sao?” Mã Văn

Tài ghìm cương lại, thay đổi phương hướng phi đến, đôi mắt ưng híp lại.

Người bên cạnh hắn không rõ chân tướng, liền ồn ào, lớn tiếng nói ta

nhát gan. Tuân Cự Bá nghe thấy thì tức giận, dứt khoát thay ta quyết

định:

“Có gì không dám chứ, cược thì cược! Diệp huynh, ngươi đừng sợ, lần đánh cược này ta sẽ giúp ngươi! Mã Văn Tài, có giỏi thì cược với ta đây này!”

Tuân Cự Bá vừa nói xong, ta thiếu chút nữa thì cắn phải

đầu lưỡi. Mã Văn Tài ở bên kia nghe được thì phá lên cười, châm chọc

nói: “Muốn cược với ta, dựa vào ngươi? Hừ, bản công tử không có tâm tư

đó.”

“Hừ, vậy chúng ta không cược với ngươi nữa! Diệp huynh, chúng ta đi!” Tuân Cự Bá nói xong liền bảo ta quay đầu ngựa lại, đi vào trong

rừng, Mã Văn Tài lại hừ lạnh một tiếng, vội vàng quất ngựa vọt tới trước mặt chặn đường chúng ta, hoàn toàn chính là bộ dạng nếu là không đồng ý cược thì đừng hòng đi đâu hết.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Chúc

Anh Đài không khỏi tức giận, lớn tiếng kêu lên: “Mã Văn Tài, ngươi tránh ra!” Lương Sơn Bá cũng nói: “Văn Tài huynh, ngươi định làm gì? Làm khó

người khác không phải là việc người quân tử nên làm.”

“Ta hôm nay

chính là muốn làm khó người khác, như thế nào?” Mã Văn Tài nghiêng đầu,

mười phần chính là bộ dạng của kẻ vô lại ăn chơi trác táng. Ta thật sự

bị hắn làm cho hết cách, cũng bị kích động, liền thẳng thắn vỗ ngực:

“Được, cược thì cược, Mã Văn Tài, chưa chắc ta đã thua ngươi!”

“Vậy

thì thử xem.” Mã Văn Tài thấy cá đã cắn câu, liền tươi cười, “Bất quá

chúng ta phải giao hẹn trước, nếu ta thắng, ngươi sau này việc gì cũng

phải nghe lời ta.”

“Ngươi thua, phải hứa không được đối với ta động

tay động chân, còn phải khâu lại quần áo ngươi làm rách của ta!” Ta vừa

nói ra, Mã Văn Tài mặt đang tươi cười đột nhiên cứng ngắc, còn những

người khác sau khi sửng sốt, thì rất muốn cười. Mã Văn Tài nhíu mày nhìn chằm chằm bốn phía, tất cả học sinh trong đội chữ Thiên vội vàng tỏ ra

nghiêm túc, Mã Văn Tài lại xoay qua nhìn ta, nói “Ta sẽ không thua”, sau đó nhanh chóng phi ngựa xông lên, mang theo cả đám thành viên của đội

mình.

Tuân Cự Bá ở bên cạnh ta