
ả chân tay liền luống cuống. Ta cũng
không muốn thấy hắn khó xử, đang định nhận hết mọi tội lên người, lại
nghe dưới cầu thang có tiếng nói:
“—Hiệu trưởng, chúng trò đã đến lầu xanh!”
Thì ra là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đã về đến nơi.
Chúc Anh Đài lúc này đã đổi lại đồng phục học sinh, hai người cùng bước lên
cầu thang, chắp tay với hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng, chúng trò đến
nhận tội.”
Ta một phen lại muốn ôm đầu.
Ai, kệ đi, ta mặc kệ hết, thích nhận thì cứ nhận đi, ta mặc kệ mặc kệ!
“Hiệu trưởng, xin ngài đừng tức giận. Hiệu trưởng là người chính nghĩa, nên
chúng trò mới dám chém trước tấu sau.” Chúc Anh Đài nói. Hiệu trưởng có
chút nghi hoặc, “Cái gì mà chém trước tấu sau?”
“Là bởi vì…” Chúc Anh Đài đang muốn nói, ta và Mã Văn Tài cùng kêu lên một tiếng cắt ngang
lời nàng. Hai chúng ta nhìn nhau, sau đó Mã Văn Tài túm ta một cái, làm
ta lùi lại phía sau mấy bước, cho nên Lương Sơn Bá mới giải thích cho
mọi người là chuyện đến lầu xanh chỉ là vạn bất đắc dĩ, chúng học trò
không làm chuyện gì xấu cả, học trò không thể nói rõ trước mặt tất cả
mọi người, mong Hiệu trưởng minh giám. Hiệu trưởng lại tỏ vẻ, có chuyện
gì, lại không dám nói trước mặt mọi người, để mọi người bình phẩm. Nếu
thực sự có nguyên nhân, nói ra ta còn tha cho, nếu không sẽ phê vào kết
quả đạo đức của chúng ta bốn chữ “Háo sắc cuồng vọng!”
Đây là sự
trừng phạt rất nặng. Trên cơ bản, nếu kết quả đạo đức bị đánh giá như
vậy, về sau cơ hội làm quan gần như sẽ không còn. Trong lòng ta gấp quá, vừa muốn nhận hết tội về mình, lại vừa lo tiền đồ của ca ca. Lúc này sư mẫu cũng nôn nóng, vội vàng nói với chúng ta:
“Hoa Đường, Sơn Bá, Anh Đài, có chuyện gì mau nói ra đi. Nếu không nó sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự cả đời của các con đấy.”
Chúc Anh Đài cắn môi, nhìn Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá lại nhìn ta, thấy ta
dùng sức lắc đầu, hắn trong mắt lộ ra một tia vui mừng, mở miệng nói:
“Không thể nói được, Anh Đài, danh dự của cô ấy quan trọng hơn.”
Tâm Liên cô nương nếu bị người ta biết đã từng vào lầu xanh, tương lai của nàng coi như xong rồi!
Hiệu trưởng có chút tức giận, hỏi lại Lương Sơn Bá một lần nữa, thấy hắn vẫn khăng khăng không chịu nói, liền đem ánh mắt chuyển hướng nhìn ta.
“Diệp Hoa Đường, ngươi và Mã Văn Tài định diễn trò gì? Một ánh mắt liền
khiến Lương Sơn Bá không dám nói ra. Nếu hắn đã không nói thì ngươi nói
đi, các ngươi đến lầu xanh, rốt cục là làm cái gì?”
“Hiệu trưởng, học trò cũng chỉ có thể nói rằng, chuyện này là có nguyên do, nhưng thật sự không thể nói trước mặt mọi người. Hơn nữa, Lương Sơn Bá và Chúc Anh
Đài cũng là vì muốn giúp ta nên mới vào lầu xanh, nếu ngài muốn trừng
phạt, xin chỉ phạt một mình ta thôi, hai người bọn họ thật sự không có
liên quan.”
“Được.” Hiệu trưởng giận quá liền cười, “Các ngươi nhất
định không chịu nói ra? Nếu đã vậy, ta sẽ cho các trò được như ý.” Hắn
nói xong liền xoay người đi lên thềm, lúc này phía dưới lại có một giọng nữ tử thanh thúy vang lên, cắt ngang lời bàn tán của mọi người.
“Công tử ấy không nói, ta sẽ nói!” Cốc Tâm Liên bước lên, trên mặt không hề
lộ ra chút sợ hãi nào, nàng cảm kích liếc mắt nhìn ta một cái, cúi đầu
nói với Hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, phu nhân. Diệp công tử đến lầu xanh
là vì…”
“Tâm Liên cô nương!”
“Tâm Liên cô nương, không được nói.”
Ta và Lương Sơn Bá vội vàng không cho nàng nói tiếp. Lúc này, Hiệu
trưởng lại nói, “Làm việc thiện thì có gì không nói được chứ?”
Bởi vì việc này, có liên quan đến danh tiết của một người con gái.
Chúng ta đều không mở miệng, sư mẫu lại từ trong ánh mắt của chúng ta hiểu ra ý tứ này, vội vàng bảo Cốc Tâm Liên ở lại, những người khác quay về đi. Mã Văn Tài nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của ta, thấp giọng nói:
“Coi như nàng thức thời.”
“Nhưng là…” Ta khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy như vậy rất không tốt. Đám học sinh thấy Hiệu trưởng và
sư mẫu đi rồi, lại khơi dậy tính hóng hớt. Bọn họ không dám trêu ta và
Mã Văn Tài, liền cùng nhau vây lấy hai người Lương Chúc, vui vẻ nói:
“Lương Sơn Bá, huynh thật có phúc, cư nhiên có thể đường đường chính chính đi
chơi lầu xanh. Cô nương mặc váy hồng nhảy múa kia trông thế nào? Các
ngươi có nhìn thấy không, nàng có xinh đẹp lắm không? Ta cũng muốn đi
nha.”
“Ngươi nói cái gì?” Mã Văn Tài nghe thấy những lời này, không
khỏi giận dữ, một cước liền đá người nọ ngã lăn quay, “Ngươi nói ai là
cô nương lầu xanh? Ngươi cũng muốn xem? Ta đánh gãy chân chó của ngươi!”
“Được rồi được rồi!” ta vội vàng kéo Mã đại gia đang nổi cơn tam bành lại,
hắn làm như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao, Chúc Anh Đài cũng
nói: “Chúng ta là đi cứu người, không phải đi chơi, đừng có nói hươu nói vượn!”
“Cứu người?” Vương Lam Điền nheo mắt, “Chắc cô nương đó phải
vô cùng xinh đẹp, cho nên các người mới phải mạo hiểm đi cứu, lại còn vì muốn bảo vệ cô ta, mà hai người còn không quan tâm đến việc bị Hiệu
trưởng phê vào kết quả đạo đức? Cô ấy rất đẹp đúng không?”
Ta nghe
được lời này, không khỏi dừng bước chân lại, đứng phía sau lẳng lặng
nghe.