
áu. Cố tình thằng nhãi này còn không phục, bị đánh xong còn gân cổ lên: “Mã Văn Tài, đây là
chuyện của Diệp gia, ngươi quản cái gì hả?”
“Mã Văn Tài ta muốn đánh ngươi, chính là bởi vì ngươi ngứa đòn!” Mã Văn Tài rống lên, đồng thời tiếp tục giơ nắm đấm lên dứ dứ.
“Được rồi, Văn Tài huynh, đừng để ý đến hắn!” Ta thấy Mã Văn Tài bùng nổ, vội vàng tách hắn và Vương Lam Điền ra, dùng sức trừng Vương Lam Điền một
cái, mắng, “Còn không mau cút đi, muốn chết sao!” Vương Lam Điền bị ta
mắng, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, cũng không dám cãi lại, vội vàng
xoay người chạy bán sống bán chết.
Người này gần đây lá gan càng lúc
càng lớn, mấy ngày quên không chỉnh hắn, hắn đã kiêu ngạo đến mức này
rồi. Ta quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, phát hiện thằng nhãi này mặt
đỏ bừng bừng, xiết chặt nắm tay, toàn thân phát run, dường như đang nỗ
lực kiềm chế cơn giận. Ta vừa chạm vào hắn, phát hiện sốt vẫn chưa hạ,
mà đang có dấu hiệu sốt cao trở lại.
Hóa ra, hắn vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình thường sao?
“Văn Tài huynh, chúng ta trở về đi, bệnh của ngươi còn chưa khỏi.” Hắn vốn
đã sốt, lại cũng chưa uống thuốc, ra ngoài còn bị dồn nén cảm xúc lâu
như vậy, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.
“Không cần ngươi quan tâm.”
Mã Văn Tài gạt tay ta ra, cũng không quay đầu lại, bản thân tự sải bước về phòng. Ta ngẫm nghĩ một lát, vẫn là quyết định sẽ giải thích rõ ràng
cho hắn, sau đó mới đi đàm phán với Vương Lam Điền. Mặc kệ thế nào, ta
cũng không muốn gả cho Vương Lam Điền, nhưng như lời hắn nói, hình như
là Diệp gia chủ động muốn cầu thân với Vương gia. Lúc này, chỉ sợ gia
đình ta sẽ không dễ dàng rút lại lời nói, cho nên chỉ có thể xuống tay
với Vương Lam Điền, tốt nhất là để hắn chủ động nói với cha mẹ từ chối
Diệp gia. Về chi tiết, còn phải lên kế hoạch hành động đã.
Trên đường trở về, Mã Văn Tài luôn luôn không thèm để ý tới ta, cũng không thèm
nhìn ta lấy một cái. Giơ tay túm hắn sẽ bị gạt ra, thật rõ ràng là hắn
lại cáu kỉnh. Ta có chút đau đầu, cũng không rõ hắn hiểu lầm cái gì,
cũng không thể đùa giỡn hắn, đành phải chờ đến lúc về phòng, đuổi Mộc
Cận và Mã Thống ra ngoài, rồi giải thích vậy. Ta cũng không biết cách dỗ dành người khác, liền trực tiếp nói với hắn: “Ta sẽ không gả cho Vương
Lam Điền.”
Mã Văn Tài nhìn ta một cái, không nói gì, ta đành cắn răng, giơ tay lấy cái hòm trên giá sách xuống, lẳng lặng đưa cho hắn.
Mã Văn Tài sửng sốt, ánh mắt nhìn cái hòm kia, mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là hòm ước nguyện mà nữ tử dùng trong đêm thất tịch.” Ta xoay người
lại, cúi đầu nói, “Mọi người đều nói, nếu có người trong lòng, nếu viết
tên của hắn lên giấy, bỏ vào trong hòm thì Chức nữ nương nương sẽ phù hộ cho bọn họ nên duyên vợ chồng…”
Ta còn chưa nói dứt lời, Mã Văn Tài
đã nhanh như chớp giơ tay đoạt lấy cái hòm trên tay ta. Hắn vội vàng đem hòm mở ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy, nhanh chóng mở ra xem.
Không hiểu sao, gương mặt ta có chút nóng lên, ngượng ngùng nhìn hắn,
lại nhịn không được nhìn chằm chằm phản ứng của hắn. Trong lúc ta còn
đang rối rắm như thế, Mã Văn Tài lại đột nhiên xụ mặt, lạnh như băng
nói:
“Diệp Hoa Đường.”
“Hả?” Ta thấy thanh âm của hắn không chút
thay đổi, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Mã Văn Tài nhăn mặt, sắc mặt
thoạt nhìn rất cổ quái. Hắn lại tiếp tục lạnh lùng hỏi:
“Mã Văn Tân là ai?”
Gì?
Ta trợn tròn mắt. Vội vàng chạy lại chộp lấy tờ giấy, bên trên rất rõ ràng đề ba chữ “Mã Văn Tân.”
Này, là ta viết nhầm…
Mã Văn Tài tức đến tái mặt, bởi vì ngay cả ngày sinh tháng đẻ của hắn cũng bị ta nhớ nhầm, hơn nữa tờ giấy này còn bị ta vò nát, chỗ nào cũng dính mực. Hắn giật lại tờ giấy kia, cẩn thận viết lại tờ mới rồi bỏ vào
trong hòm, thuận tiện nhìn cái mạng nhện đã sớm bị ta phá hỏng. Ta có
chút xấu hổ, quay đầu đi không dám nhìn hắn, lại bị người phía sau nắm
lấy bả vai, lẳng lặng tựa cái trán nóng như lửa lên hõm vai của ta.
“Coi như ngươi thức thời, bản công tử lần này không so đo với ngươi nữa.”
Mã Văn Tài nói xong câu này, dường như cơ thể đã cạn kiệt sức lực, lảo đảo dựa vào ta. Ta vội vàng đỡ lấy hắn, sau đó kéo hắn lên giường, còn lớn
tiếng bảo Mã Thống đi sắc thuốc. Bệnh của Mã Văn Tài vốn chưa khỏi hẳn,
trong lúc đó cảm xúc lại bị đè chặt đến giờ mới giải tỏa, cho nên bệnh
tình hoàn toàn tái phát, phỏng chừng lúc chạy đến Chẩm Hà lầu bắt Lương
Sơn Bá bị nhiễm thêm phong hàn, cho nên càng nghiêm trọng.
Người này cũng thật là, không có chuyện gì thì đến Chẩm Hà lầu làm gì, còn suýt nữa hại ta bị Trần phu tử bắt được!
Vì phải chăm sóc hắn, nên ta tạm thời chưa đi tìm Vương Lam Điền. Mãi cho
đến tối muộn, Mã Văn Tài mới đỡ sốt, hơi hơi tỉnh lại, nhìn thấy ta ở
bên cạnh chườm nước đá lên trán hắn, không khỏi lại nắm chặt lấy tay của ta. Thế nhưng Mã Thống đang đi tới đi lui bên cạnh công tử nhà hắn lại
hoàn toàn coi như không thấy gì hết.
Người này, sao bây giờ không
ngăn cản ta, bảo ta cách xa công tử nhà hắn ra một chút? Ta cảm thấy
buồn cười, liền sai hắn đến phòng ăn tìm Tô An, mang một chút cháo về
đây. Mã Thống ngh