
đầu lại, ngỡ ngàng hỏi cô trợ lí: “Từ chức? Muốn tôi từ chức
á? Tại sao?”
-Cô Nhan, đây là quyết
định của tổng giám đốc, cũng là yêu cầu quản lí công việc của bộ kế hoạch!- cô
trợ lí tươi cười: -Bộ kế hoạch có quy định, người nào ba lần đưa ra đề án mà
không được thông qua sẽ phải rời khỏi công ty vô điều kiện!
-Thế nhưng nếu là người
bị hại thì sao?- nghĩ đến chuyện công việc mà khó khăn lắm cô mới làm quen được
nay sắp vụt mất khỏi tay, Hi Hiểu vô cùng hoang mang: -Hơn nữa đề án của tôi
xét về tổng thể đâu có vấn đề gì? Chẳng có lí do gì mà lại đập tôi một gậy như
trời giáng như thế cả!
-Xin lỗi cô Nhan…- vẫn nụ
cười tươi trên môi, cô trợ lí nói: -Những lí do này cô có thể nói với tổng giám
đốc, tôi chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh của ông ấy mà thôi!
Hi Hiểu bực mình gật đầu
đáp: -Thôi được rồi, tôi sẽ gọi điện cho tổng giám đốc!
Dường như Tôn Bồi Đông đã
đoán được rằng Hi Hiểu sẽ gọi điện đến. Nghe xong những lời khiếu nại của Hi
Hiểu, Tôn Bồi Đông không một lời giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: -Chuyện của hai
người thì hai người tự thương lượng với nhau!
Nói rồi Tôn Bồi Đông lập
tức cúp luôn điện thoại. Hi Hiểu cảm thấy cái đầu đang nóng phừng phừng của
mình bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh buốt. Thực sự cô không thể nào hiểu
nổi. Một cô trợ lí tầm thường chẳng biết sự tình mà cũng dám cầm tờ đơn cho
thôi việc ra múa may trước mặt cô. Hi Hiểu vô cùng bực bội… đột nhiên nhớ lại
những lời Tôn Bồi Đông vừa nói, cô vội vã lao ra khỏi văn phòng.
Lí Tử Duệ đang ngồi yên
lặng nghiên cứu tài liệu thì nhìn thấy Hi Hiểu “hung hãn” lao vào. Anh đã biết
là có chuyện xảy ra. Lông mày anh hơi nhướn lên, chỉ khẽ liếc cô rồi lại cụp
đôi hàng mi xuống, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như hàng ngày. Nhìn thấy Lí Tử Duệ
như vậy, cơn giận trong lòng Hi Hiểu càng bốc cao ngùn ngụt, cô giật lấy xấp
tài liệu trong tay Lí Tử Duệ, giận dữ hỏi: -Lí Tử Duệ, là anh bảo tổng giám đốc
Tôn cho tôi nghỉ việc phải không?
Anh nhìn cô cực kì lạnh
lùng mà không trả lời, ánh mắt vô cùng kiên định.
-Lí Tử Duệ, anh điên rồi
à? Anh dựa vào đâu mà quyết định chuyện của tôi?-Hi Hiểu bức xúc ném xấp tài
liệu sang một bên, bực bội gắt: -Anh mau cho tôi một lời giải thích!
-Tổng giám đốc nói giữa
hai người chúng ta chỉ có một người được ở lại Trụ Dương này!- anh ngẩng đầu,
đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô: -Nhan Hi Hiểu, chẳng phải cô vẫn hỏi
tôi cách để giải quyết vấn đề sao? Đây chính là cách mà tôi đã vất vả cả nửa
đêm qua mới nghĩ ra được đấy!
-Nếu như cô không đi, vậy
thì kết quả chỉ có thể là cả hai cùng phải cuốn gói khỏi đây!- anh hít một hơi
thật sâu, ánh mắt toát lên sự bất lực: -Vì vậy, bắt buộc phải là cô!
-Dựa vào đâu mà anh nói
rằng bắt buộc phải là tôi?- Hi Hiểu ấm ức: -Còn anh thì sao? Sao anh không rời
khỏi công ty đi?
-Nhan Hi Hiểu, cô nghĩ
cho kĩ lại đi, chuyện này là do ai gây ra? Là lỗi do ai vô ý gây ra? Là do ai
nhẹ dạ tin người để rồi nghe theo sự điều khiển của anh ta? Chuyện đã đến nước
này rồi, chẳng nhẽ cô còn không muốn gánh chịu lỗi lầm?
-Lí Tử Duệ, tôi đã nghĩ
kĩ rồi, nghĩ rất kĩ rồi!- thấy Lí Tử Duệ cứ ra sức trách móc mình, Hi Hiểu cố
gắng bình tĩnh, lạnh nhạt phản bác: -Nếu như không phải vì anh quyền cao chức
trọng thì những kẻ đó liệu có ra tay với một con kiến như tôi không?- cô cười
khẩy: -Anh thừa hiểu rằng mục tiêu chính là anh, vậy mà vẫn bắt tôi phải gánh
chịu hậu quả. Lí Tử Duệ, anh quá ích kỉ!
-Cho dù mục tiêu là tôi,
nhưng mà Hi Hiểu này, sự sơ xuất của cô đã lôi cả tôi vào rồi đấy!-Lí Tử Duệ cố
gắng hạ thấp giọng xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: -Tôi đã nói với cô rồi,
không được có quan hệ thân thiết với Nhạc Đồng. Cô có để mấy lời này vào tai
không? Giờ thành ra thế này rồi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng là tôi đã chỉ
đạo cô hối lộ đối phương. Nhan Hi Hiểu, cô có tư cách gì mà lớn tiếng ở đây?
Lí Tử Duệ vừa dứt lời
liền nghe một tiếng “rầm”, Nhan Hi Hiểu đã lao ra khỏi cửa.
Đôi mắt oán giận ấy dường
như vẫn còn ở ngay trước mặt, Lí Tử Duệ chán nán gục đầu xuống bàn, bên tai vẫn
còn loáng thoáng những gì mà Nhan Hi Hiểu vừa nói. Anh biết mình làm vậy là bất
công đối với cô. Cô nói đúng, chuyện này bề ngoài là do cô sai nhưng thực ra
nguyên nhân sâu xa chính là anh. Thế nhưng anh biết giải quyết thế nào đây?
Sáng ra vừa mới đến công
ty, Tôn Bồi Đông đã cho gọi anh đến văn phòng và đưa ra quyết định, giữa anh và
Hi Hiểu, chỉ có một người được ở lại công ty. Tôn Bồi Đông nói xảy ra chuyện
này đáng lẽ ra nên cho cả hai cùng nghỉ việc, nhưng nể tình hai người đã làm
nhiều năm ở đây, lại cộng thêm trong chuyện này có chút nghi vấn nên chỉ cần
cho một người nghỉ việc để dễ bề ăn nói với đối tác.
Chẳng còn cách nào khác,
người phải nghỉ việc chỉ có thể là Nhan Hi Hiểu.
Buổi tối, về đến nhà, Lí
Tử Duệ vừa vào cửa đã nhìn thấy Hi Hiểu đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm xem
ti vi, xung quanh bày đầy đồ ăn vặt, đồ ăn vung vãi khắp sàn nhà. Lí Tử Duệ tin
chắc là Hi Hiểu không biết mình vừa về nên cố ý mạnh chân mạnh tay để thu h