
a khiêm tốn, ôn hòa,
thái độ phải đúng mực chứ tuyệt đối không được ăn nói bừa bãi…- nói đến đây, Tử
Duệ quay sang nhìn Hi Hiểu, cười nói: – Đây là cái gì? Nói theo cách của chủ
nghĩa Mác có nghĩa là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Kết hợp
với thực tại, chính là địa vị quyết định khí tiết con người!
Khi nói những điều này,
khóe môi anh khẽ nhếch lên như bất lực, như cười nhạo chính bản thân mình. Hi
Hiểu nhẹ nhàng khuyên nhủ: -Thế giới này là như vậy, không thể thay đổi được,
chỉ có cách thích nghi với nó!
Anh chợt ngẩng đầu nhìn
cô rất lâu. Bắt gặp ánh mắt chăm chú ấy, toàn thân Hi Hiểu như nổi gai ốc. Cô
nghiêng nghiêng đầu hỏi: -Tôi dính gì trên mặt à?
-Quen cô lâu như vậy rồi
đây là lần thứ hai cô nói ra được một câu có lí..- Lí Tử Duệ cười nhạt: -Câu
đầu tiên là với đàn ông, đàn bà và tiền bạc đều phải có. Câu thứ hai chính là
câu nói ngày hôm nay: không thay đổi được thì phải thích nghi với nó!
Hi Hiểu ngẩn người trong
giây lát mới phát hiện ra là Lí Tử Duệ đang cười mình. Cô giơ tay lên đánh anh,
một người đánh một người né, đang vui vẻ thì chợt điện thoại của Lí Tử Duệ đổ
chuông: -Chào tổng giám đốc!
Không biết Tôn Bồi Đông
đã nói với Tử Duệ cái gì, chỉ thấy Tử Duệ đưa mắt nhìn cô: -Vâng, tôi sẽ dẫn cô
ấy đến!
Đợi Tử Duệ cúp điện
thoại, Hi Hiểu liền hỏi: -Sao thế?
-Tôn Bồi Đông muốn tôi và
cô cùng về công ty!- Lí Tử Duệ khẽ nhíu mày: -Tôi cũng không biết là có chuyện
gì…
-Tôi không đi!- Hi Hiểu
ngây người, ngồi yên trên ghế: -Giờ tôi đâu phải là nhân viên của Trụ Dương,
chẳng có lí do gì phải nghe mệnh lệnh của ông ta cả!
-Đi đi, ngộ nhỡ có chuyện
gì thì sao?- không để Hi Hiểu kịp phản đối, Tử Duệ đã bảo người lái xe quay đầu
xe, đi đến công ty Trụ Dương: -Nghe giọng của Tôn Bồi Đông có gì đó khác
thường, đi xem thế nào cũng đâu mất cân thịt nào của cô đâu?
Hi Hiểu nhìn Tử Duệ bất
lực, đành phải yên lặng đi theo anh.
Rời khỏi Trụ Dương với lí
do bị đuổi việc nên khi quay trở lại công ty, Hi Hiểu chẳng cảm thấy vinh quang
chút nào.
Cô vốn định nép mình đi
theo sau Tử Duệ nhưng trên đường đi toàn gặp đồng nghiệp cũ. Nhìn thấy cô khép
nép đi phía sau Tử Duệ, mọi người liền lên tiếng hỏi thăm: -Cô Nhan, cảm giác
làm người phụ nữ của gia đình thế nào? Tôi thấy cô béo lên đấy!
Hi Hiểu bối rối mỉm cười,
đi xa rồi mà vẫn có người xì xào bàn tán: -Nhìn hai người thế kia…
-Có khi nào có em bé rồi
không, Hi Hiểu trông béo ra nhiều đấy!
Các nhân viên trong công
ty quảng cáo xưa nay ai nấy đều giàu trí tưởng tượng, đang nghĩ làm thế nào để
thoát khỏi những suy đoán này nọ thì đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng gọi
của Tôn Bồi Đông: -Cô Nhan!
Hi Hiểu vội vàng ngẩng
đầu, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tôn Bồi Đông, trong ánh mắt ông ta còn hiện
rõ vẻ ân cần và thân thiện, cứ như thể cô là người thân thiết của ông ta vậy.
Cô vốn tưởng rằng Tôn Bồi Đông lần này gọi cô đến là vì đã phát hiện ra manh
mối gì đó của âm mưu lần trước, hoặc là để gánh chịu hậu quả của sự việc này.
Vì vậy nhìn thấy nụ cười của Tôn Bồi Đông, Hi Hiểu cảm thấy chẳng khác gì nụ
cười của một con hổ dữ, toàn thân cô bỗng nổi gai ốc.
-Cô Nhan…- hai người đi
vào văn phòng của Tôn Bồi Đông. Thật không ngờ đích thân Tôn Bồi Đông lại đi
rót nước. Hi Hiểu vội vàng đứng dậy, mặc dù đã thôi việc nhưng cảm giác kính nể
cấp trên của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cô băn khoăn nhìn Lí Tử Duệ, cảm
thấy Tôn Bồi Đông hôm nay có gì đó rất lạ lùng…
-Tổng giám đốc…- Lí Tử
Duệ mở miệng trước: -Có phải Hi Hiểu đã gây ra chuyện gì không ạ? Ngài…
-Đương nhiên là không…-
Tôn Bồi Đông cười tươi rói, những nếp nhăn hiện rõ trên mặt: -Chuyện lần trước,
chúng tôi….
Vốn dĩ đó chính là một
nỗi oan quá lớn, Hi Hiểu vừa nghe đến “chuyện lần trước” liền đứng bật dậy,
lạnh lùng nói: -Tổng giám đốc, chuyện lần trước nếu như còn chỗ nào ngài cảm
thấy chưa đúng thì ngài có thể mời công án đến điều tra. Chỉ có điều, hôm nay
ngài cho gọi tôi đến công ty chẳng nhẽ chỉ là do sự sai khiến của họ?
-Xem cô nói cái gì kìa!-
thấy Nhan Hi Hiểu kích động quá mức, Tôn Bồi Đông liền cười giả lả. Lí Tử Duệ
cũng kéo kéo tay cô, cố gắng kéo cô ngồi xuống ghế rồi khẽ giọng bảo: -Cô từ từ
nghe tổng giám đốc nói đã nào!
-Về quyết định xử lí cô
lần trước, tôi thay mặt công ty xin tạ lỗi với cô!- nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng
của Hi Hiểu, Tôn Bồi Đông quyết định không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề
chính: -Cô Nhan, hiện giờ cô đã tìm được việc chưa?
-Chưa ạ!
-Vậy thì tốt, cô đến Trụ
Dương làm lại nhé!- Tôn Bồi Đông nhìn cô: -Ngày mai đến nhận chức luôn!
Hi Hiểu ngẩn người kinh
ngạc: -Cái gì?
-Ngày mai cô quay lại Trụ
Dương làm việc đi!- Tôn Bồi Đông trịnh trọng lặp lại, ánh mắt như ẩn ý điều gì
đó: -Cô Nhan, có đôi khi khiêm tốn quá cũng không hay lắm!
-Ngài có ý gì thế?
-Bộ phận kế hoạch của
công ty Gia Thái gọi điện đến nói rằng hi vọng cô có thể quay về chức vụ cũ. Ý
kiến sáng tạo của cô rất phù hợp với ý của họ…- Tôn Bồi Đông lật bài ngửa:
-Chúng ta đã đầu tư ba đề án ở bên Gia Thái rồ