XtGem Forum catalog
Mây Gió Đổi Thay

Mây Gió Đổi Thay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32985

Bình chọn: 8.00/10/98 lượt.

vậy! Cô Đoàn bận quá nên quên không bảo bí thư

gọi điện cho chúng tôi!

Tôi theo ông vào phòng.

Tôi nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhờ cái uy của họ mà được lợi.

Thế là một mặt vừa gội đầu, một mặt có cậu thanh niên độ mười tám mười chín

tuổi chuyện trò:

– Đoàn trưởng phòng làm việc nhà nước, mọi người đều nói cô ấy tuổi trẻ tài

cao, thật là rực rỡ.

Ý hắn ta nói là mười phần uy quyền - giống với tin tức các báo. Tôi là chị song

nhất thời chẳng biết nói gì.

Hắn tiếp:

– Ngày nay có nhiều phụ nữ tài giỏi làm việc trong chính phủ, họ đều là khách

hàng của chúng tôi, họ nói Đoàn trưởng phòng sẽ được thăng quan. Cô ấy tài

giỏi, một tay cô ứng phó với bọn quỷ dương đấy.

Tôi không ngờ Uất Chân được uy danh thế đấy. Tại sao quý bà kia lại biết được

tin tức như vậy? Nếu hỏi tôi về công ty Vĩnh Thành chắc tôi mù tịt. Cẩm Xương

đi làm về không hề nói nói với tôi về công việc, công ty, đương nhiên mỗi người

đều có tác phong xử sự riêng mình! Tác phong của họ đại để như một thứ giáo dục

công dân, thảy đều như nhau.

Hôm nay tôi phải trang điểm, do đó tôi quyết định làm cả móng tay, chân.

Cô gái làm móng tay tôi, cô cầm bàn tay xem xét kỹ lưỡng, xong mới chấm thuốc.

Cô chăm chú làm móng, tôi nhìn cô làm việc đến đỗi không với lấy báo để đọc.

Đột nhiên bên tai tôi nghe trò chuyện, họ nhắc đến cái tên quen quen khiến tôi

phải chú ý:

– Thi Gia Ký một mình vớ lấy hai ả, thiệt là nhộn nhịp đây!

Thi Gia Ký? Lại là Thi Gia Ký!

Tay tôi chợt khẽ rung lên, ngọn dao của cô gái đang gọt giũa móng liền sấn sướt

qua da, một dòng máu đỏ tươm ra, cô hốt hoảng luôn mồm xin lỗi. Tôi vội an ủi

cô:

– Không sao, không sao, chẳng đau đâu.

Tôi khẽ nhìn sang bên, thấy hai người đàn bà lòe loẹt phấn son, đôi môi đỏ thẫm

đang hí hửng chuyện trò.

– Bỏ quách đi được không? Nghe nói đối thủ cũng khó chơi lắm, thủ đoạn chẳng

vừa đâu!

– Lai lịch thế nào? Hàng của công ty điện ảnh hay diễn viên truyền hình?

– Chẳng vừa đâu, một nữ tài trong giới công nghiệp đấy, tên là Mạnh Thính Đồng.

Vừa nghe qua, lòng tôi đột nhiên rỗng tuếch.

Giây lâu, hình ảnh Thính Đồng trùng trùng điệp điệp quay cuồng trong đầu óc

tôi. Tôi cảm thấy khó chịu, cảm thấy người bạ mình đã xảy ra chuyện không hay,

cảm thấy gương mặt mình thất sắc ...

Trong khoảnh khắc mơ hồ hỗn tạp đó, câu chuyện của hai người đàn bà kia cứ tiếp

tục và tôi nghe câu được câu mất:

– Đàn bà không tài thì cũng phải đức, lời xưa vẫn nói vậy. Thường đàn bà mỗi

năm kiếm hàng mươi vạn thì đâm ra tự phụ, sập trời cũng đỡ được, vậy sao không

về nhà leo lên giường nằm mơ ước người đàn ông cơ chứ!

Nghe câu nói tôi thất kinh hồn vía.

– Dù sao đàng nào cũng là một nhân tài đó chứ? Ngươi có trí tuệ thì nên sớm

quyết định, phải biết rõ thân phận mình; tuổi trẻ nên chú tâm vào sự nghiệp,

đua chen chi mà hại đến người khác!

Tôi hơi choáng váng, nghĩ không biết có nên rửa tay hay không.

Cô gái làm móng tay nhìn tôi, hỏi:

– Bà có sao không?

Tôi mỉm cười một cách máy móc, chẳng nói gì. Chỉ mong sớm thoát ra khỏi chỗ thị

phi đó.

Bước ra cổng Thanh Lương tôi còn nghe:

– Ả Mạnh Thính Đồng thật khéo chọn. Xưa kia, Thi Gia Ký còn là học sinh nghèo

khổ ở Anh, nếu có quẳng trước mặt ả, ả cũng chẳng nhìn đâu. Ngày nay người ta

nổi tiếng thì lại muốn đeo đuổi. Đàn bà như vậy ai mà thèm ...

Đi trên phố, ánh nắng chiếu xuống và tôi sợ đến toát mồ hôi.

Nguyên vì trên đời, người khó gần gũi, thân thiện nhất là mẹ chồng tôi, nhưng

xem ra nghệ thuật nói chuyện của bà vẫn chưa đạt đến tuyệt đỉnh! Núi cao còn có

núi cao hơn.

Tôi sẽ không nói lại Thính Đông, hoặc bất cứ người nào về câu chuyện vừa rồi,

tôi không có can đảm hé miệng.

Nếu như nói đó là việc đời thì tôi thà chẳng biết qua việc đời còn hơn.

Nhưng Thính Đồng khẳng định là đã trải việc đời, thông hiểu đạok lý nhân tình,

vậy cô ta há chẳng nghe qua những câu chuyện đại loại như vậy sao? Hay nghe mà

làm ngơ? Chẳng cho là lạ? Hoặc danh dự càng quí thì ái tình càng cao?

Chổ sâu thẳm của tâm hồn ấy, thực không sao dò biết được.

Và vừa nghĩ Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Trên lầu Lệ Tinh sắc màu rực rỡ, y phục thướt tha, vàng ngọc lấp lánh, trong ấy

có cả Mạnh Thính Đồng.

Thực ra, tôi không quen với yến tiệc cao sang, đặt mình vào trong ấy lại thấy

chẳng hợp, các bà các cô đua nhau bàn thời trang, phục sức, đương nhiên khác

hẳn tôi. Trong tủ của tôi chỉ có hai chiếc vòng ngày cưới, ít nữ trang của bạn

bè, và quý nhất là chiếc nhẫn kim cương lúc đính hôn của Cẩm Xương.

Đến như quần áo, hồi trẻ tôi mặc áo dài, vào tuổi trung niên tôi mặt đồ tây, bộ

đồ quý nhất là của Thính Đồng giới thiệu, mua ở cửa hàng danh tiếng, khả dĩ gọi

là bốn mùa đều hợp. Do đó hôm nay tôi mặc lấy.

Biết ít ỏi, đương nhiên không nói đến tiền bạc. Ngoài trang sức, y phục, đối

với các hoạt động thường trường Hương Cảng, tôi càng mờ mịt, nên khi mọi người

nâng rượu cốc tai chuyện trò ồn ĩ thì tôi chỉ yên lặng mỉm cười.

Đến cuối tiệc, ông chủ Truyền đến ngồi cùng ba viên chức cao cấp. Cẩm Xương và

người đồng sự họ Mã chuyện trò rất vui.