
hình bật mở, làn da trắng mịn bỗng mơn man chạm vào
không khí, Dĩ Mạch bất giác run rẩy.
An Dĩ Mạch, những gì
anh ta cho em, anh cũng cho em được!
Căn
phòng như ấm lên với sự nồng nàn của đôi tình nhân, Thiều Trì khẽ đặt tay trên
eo Dĩ Mạch, hơi ấm từ lòng bàn tay anh như hồi sinh trái tim yếu đuối của cô.
“Bệnh
nhân phòng 1326 tối qua mới đến...”. Ngoài cửa có tiếng chân vội vã, bác sĩ
trực ban đang rảo bước trên dãy hành lang vắng lặng. Lục Thiều Trì như sực
tỉnh, anh vội buông cô ra, một chút hoảng loạn thoáng qua trong mắt. Dĩ Mạch
thấy hơi hẫng hụt, cô đỏ mặt chỉnh lại quần áo trên người. Vừa đúng lúc cửa bật
mở.
“Chủ
nhiệm Lục, sao anh lại ở đây?”. Bác sĩ trực ban ngạc nhiên nhìn Lục Thiều Trì.
“Trời!
Bác sĩ Lục đấy! Sao trẻ thế nhỉ?! Đẹp trai quá!”.
“Mười
sáu tuổi anh ấy đỗ vào đại học y, hai sáu tuổi đã có hai bằng tiến sĩ của
Harvard rồi. Ca mổ tim thay mạch máu nhân tạo ở Mỹ là do anh ấy mổ chính đấy,
chỉ trong vòng ba tiếng phẫu thuật đã cứu sống được bệnh nhân mắc bệnh hiểm
nghèo, hiện giờ người đó vẫn đang sống khỏe mạnh. Mà lúc ấy bác sĩ Lục của
chúng ta vừa mới có giấy phép hành nghề thôi đấy”. Mấy cô thực tập sinh trẻ
tuổi vừa thấy vị bác sĩ thiên tài của Bệnh viện Nhân Tâm đã xuýt xoa, trầm trồ.
Bà bác sĩ trực ban quay đầu lại lườm mấy cô nhóc, sau đó quay sang xin lỗi
Thiều Trì. Anh ngại ngùng mỉm cười, mấy cô thực tập sinh lại thêm một hồi chết
mê nụ cười của anh. Dĩ Mạch thở dài lắc đầu ngán ngẩm, mấy cô bé này ngây thơ
quá, con sói già gian ác ở ngay trước mặt mà không biết?
“An Dĩ
Mạch là bệnh nhân cũ của tôi, tôi nghe tin cô ấy nhập viện hôm qua nên đến xem
tình hình thế nào”. Lục Thiều Trì nhìn An Dĩ Mạch đầy ý vị, chậm rãi nói. Đúng
là vụng chèo khéo chống, thành thạo thế, không nghĩ xem vừa rồi mình đối xử với
“bệnh nhân” như thế nào.
“Bác sĩ
Lục thật tận tâm!”.
“Được
làm bệnh nhân của anh ấy thì còn gì bằng!”.
“Tớ mà
cũng ốm thì tuyệt!”.
Mấy cô
gái rì rầm với nhau, Dĩ Mạch ngán ngẩm than vãn trong bụng. Đúng là chết vì sắc
đẹp!
“Hôm
nay thứ bảy thế mà anh cũng vẫn đến, đúng là được làm bệnh nhân của anh thật
quá tốt”. Bà bác sĩ trực ban nhìn Dĩ Mạch nói. Khoan, thứ bảy? Thứ bảy thì
không cần quẹt thẻ nữa! Không cần quẹt thẻ thì không mất điểm chuyên cần! Lục
Thiều Trì, anh dám lừa em! Thấy đám người vừa lục tục đi ra khỏi phòng, Dĩ Mạch
liền phồng mang trợn má đứng trước mặt Lục Thiều Trì như con gà chọi.
“Hôm
nay là thứ bảy!”.
“Anh
không nói không phải thứ bảy”.
“Anh
thấy em cuống lên mà không nhắc, còn tranh thủ...”. Dĩ Mạch đỏ mặt, lắp bắp
không nói tiếp được nữa. Thiều Trì nhìn cô, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, anh mỉm
cười đầy ý nghĩa. Bỗng, anh kéo Dĩ Mạch lại, nâng cằm cô lên, đặt lên đấy một
nụ hôn thật nồng nàn.
Vẫn còn
sao? Dĩ Mạch xẹp ngay vẻ hung hãn vừa rồi, nụ hôn cuồng nhiệt của Thiều Trì ép
cô phải tiếp nhận hơi thở anh. Một hồi lâu sau, anh mới chịu buông cô ra.
“Nếu
lần sau mà còn dám đem bệnh của mình ra đùa thì anh sẽ phạt em như thế”. Khi ra
khỏi phòng bệnh Thiều Trì sờ lên môi mình, ở đó vẫn còn vương hương vị của cô,
anh bỗng nhận ra cách phạt này thật hay. Anh rẽ vào cầu thang máy ở góc khuất,
nhìn con số trên thang máy liên tục tăng cao, tâm trạng anh cũng lơ lửng trên
trời.
Về đến
văn phòng, anh kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời lấp lánh tỏa chiếu gian phòng,
Thiều Trì lặng ngắm buổi sáng rực rỡ sau cơn mưa. Sau đợt mưa tối qua, những
bông hoa ngoài cửa sổ rụng hết trong một đêm, lối nhỏ ngoài sân đầy hoa rụng,
hương thơm lãng đãng như có như không trong gió. Thời tiết thật là đẹp. Anh mở
tủ quần áo, treo chiếc sơ mi đã bị nhàu vào, mùi hương của Dĩ Mạch vẫn còn
vương vấn trên áo, anh biết mình sẽ không nỡ đem chiếc áo này đến hiệu giặt khô
trong một thời gian dài. Ánh mắt anh quét qua một lượt các loại sơ mi trong tủ,
sau đó tặc lưỡi lấy một bộ màu xám ra thay. Đến khi nhận được Dĩ Mạch, anh mới
trở lại là Lục Thiều Trì thường ngày, tự tin, đầy hoàn hảo. Dĩ Mạch nhắn tin
nói cô chờ anh ở chỗ đỗ xe, nhìn mấy dòng chữ sáng lấp lánh trên màn hình, một
cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong anh, cứ như thể người chờ anh dưới tầng là
người vợ dịu dàng mà anh đã kết hôn nhiều năm.
Sợ Dĩ
Mạch chờ lâu sốt ruột, anh đóng cửa văn phòng rồi rảo bước về phía thang máy.
Cửa mở, người bên trong thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Thiều Trì, sau đó
bình thản lại như cũ. Lục Thiều Trì hiển nhiên cũng nhận ra anh ta, ánh mắt họ
chạm nhau nảy lửa.
Mấy cô
y tá trẻ đi phía sau im phăng phắc, hai người đàn ông giữ nút thang máy nhìn
nhau đăm đăm khiến họ liên tục suy tưởng; hơn nữa, hai người này đều mang phong
độ tuyệt vời hiếm thấy. Có khi chỉ một lúc nữa thôi, đám fangirl ấy có thể viết
ra hàng tá kịch bản sống động, hồi hộp, hấp dẫn về cảnh tượng này.
Những
tiếng rì rầm phía sau khiến Lục Thiều Trì sực tỉnh. Người đàn ông này quả là
không tầm thường! Đến cả mình cũng bị hắn trấn áp, xem ra sắp tới sẽ có đối thủ
khó nhằn đây.