
giảng cái gì.
Ở trong
phòng bệnh một tuần, cuộc sống an nhàn của Dĩ Mạch càng ngày càng trở nên vô
vị. Cô chống cằm, vừa mơ màng nghĩ Định mệnh anh
yêu em đã phát đến tập bao nhiêu rồi vừa thắc mắc không biết Axis
powers(7) đã
ra đến tập mấy.
Ngơ ngơ
ngẩn ngẩn hết cả một buổi sáng, Dĩ Mạch chịu không nổi nữa, cô mặc bộ đồ bệnh
nhân rộng thùng thình, lững thững đi đến văn phòng của Thiều Trì tìm anh. Trên
tay cô nắm một sợi dây đeo điện thoại hình chuột Mickey mà cô đã thêu trong lúc
nằm viện, không được đẹp nhưng nhất định anh sẽ không chê. Cửa văn phòng của
Thiều Trì khép hờ, Dĩ Mạch nổi máu nghịch ngợm, rón rén nép sau cánh cửa nheo
mắt nhìn trộm.
“Cậu
định đi Mỹ gặp cô ta thật
à?”. Tiếng Trần Sở Dương vọng ra từ trong phòng, Dĩ Mạch thấy hơi chao đảo. Cô
ta? Cô ta là ai?
“Em nói
với anh bao nhiêu lần rồi, Catherine chỉ là bạn học của em, lần này em tìm cô
ấy là có việc quan trọng cần bàn”. Giọng nói của Thiều Trì có vẻ sốt ruột. Dĩ
Mạch hơi lùi lại, Catherine nào? Cô chưa từng nghe Thiều Trì nhắc đến người này
bao giờ.
“Có bạn
học là tiểu thư thống đốc bang California, cậu có diễm phúc thật đấy. Nghe nói
hai người từng cùng một tổ nghiên cứu hồi còn học ở Harvard à?”. Lòng ngưỡng mộ
toát lên trong giọng nói của Trần Sở Dương.
“Em
không có thời gian tán gẫu với anh, lúc em không có ở đây anh nhất định phải
giúp em chăm nom Dĩ Mạch đấy. Cô ấy mà rụng một sợi tóc là anh cứ cẩn thận
chuyện bình xét cuối năm đấy”. Giọng Thiều Trì vẫn bình tĩnh như cũ, còn Trần
Sở Dương đã nhảy dựng lên rồi.
“Lục
Thiều Trì, đồ nham hiểm! Từ hồi đại học đến giờ lúc nào cũng chèn ép tôi, tôi
nhất định phải vạch mặt cái đồ miệng nam mô bụng một bồ dao găm nhà cậu!”. Cậu
ta còn dám lôi bình xét cuối năm ra dọa anh.
“Anh
đừng làm cái vẻ mặt bị bồ đá ấy ra nữa, nếu rỗi rãi quá thì anh hướng dẫn thêm
vài thực tập sinh nữa nhé”, Thiều Trì in bệnh án của Dĩ Mạch ra thêm một bản,
cho vào cặp công văn bên cạnh.
“Cậu
cậu cậu...”. Lại còn nói anh như bị bồ đá nữa chứ, mình lương thiện chính trực
thế mà mãi không có cô nào yêu, còn cái tên Thiều Trì nham hiểm đó lúc nào cũng
được hâm mộ quá đáng. Cú nhất là từ trước đến nay, Lục Thiều Trì luôn là hình
ảnh hoàn thiện hoàn mỹ trong mắt người khác. Trong mắt giáo sư, nó là đứa học
trò ngoan ngoãn chăm chỉ; trong mắt cấp trên, nó là đồng nghiệp tốt có năng
lực; trong mắt bệnh nhân, nó là một bác sĩ thân thiện, chu đáo; quá đáng nhất
là trong mắt đám con gái, nó là bạch mã hoàng tử thanh cao! Lẽ nào chỉ có anh
đây mới biết bộ mặt nham hiểm của thằng nhóc này?!
“Chuyện
em đi Mỹ gặp Catherine thì anh giữ bí mật giúp nhé. Nếu anh dám để lộ trước mặt
Dĩ Mạch thì anh biết hậu quả đó! Anh cứ bảo cô ấy là em phải đi công tác một
thời gian”.
“Nhóc
con quá đáng lắm đấy, tự cậu không biết nói với nó à! Cậu không định cứ thế bay
sang Mỹ gặp cô đầm đó đấy chứ?”. Trần Sở Dương kinh ngạc nhìn Lục Thiều Trì,
đúng là đồ đàn ông bạc bẽo.
“Cạch!”.
Cánh cửa văn phòng bỗng đóng sập lại, phát ra âm thanh nặng nề. Lục Thiều Trì
và Trần Sở Dương đều ngoái đầu nhìn, cơn gió này quái d
“Trưa
nay em bay rồi, còn phải về nhà thu dọn hành lý, không nói với anh nữa. Dĩ Mạch
giao cho anh đấy”.
“Đúng
là Lục Thế Mỹ thời nay!”(8). Trần Sở
Dương ngán ngẩm thở dài, Thiều Trì chỉ còn biết cười trừ, cái ông anh mồm mép
tép nhảy này làm diễn viên hợp hơn là làm bác sĩ.
“Anh
cáu xong chưa? Chăm sóc Dĩ Mạch tốt nhé”. Biết Trần Sở Dương thương Dĩ Mạch
không khác gì mình, giao Dĩ Mạch cho anh ta, Thiều Trì rất yên tâm.
“Lục
Thiều Trì, đồ chết băm chết vằm, sao lại vô trách nhiệm như thế? Cậu không nói
rõ với nó thì không được đi đâu hết!”. Trần Sở Dương túm chặt lấy Thiều Trì,
anh vừa thoáng thấy nét gửi gắm lạ lùng trong mắt cậu ta. Chẳng lẽ thằng nhóc
này định đi luôn không về nữa? Anh luôn coi Dĩ Mạch như em gái, anh không thể
để Thiều Trì rời khỏi Vân Trạch như thế này. Hơn nữa, anh cũng có nghe nói hồi
trước Catherine đã lạm quyền thống đốc của bố cô ta để giữ Thiều Trì ở lại Mỹ.
“Em sắp
phải bay rồi, anh đừng làm mất thời gian của em được không? Em không đến chào
Dĩ Mạch là vì em không muốn nói dối cô ấy”. Lục Thiều Trì thở dài, rút báo cáo
xét nghiệm của Dĩ Mạch từ trong cặp ra đưa Trần Sở Dương. Trần Sở Dương chăm
chú đọc bản báo cáo trong mấy phút, sắc mặt tối sầm lại.
“Sao
lại thế này?”. Trần Sở Dương không thể tin vào mắt mình, quay lại nhìn Thiều
Trì, “trước nay bệnh tình của nó rõ ràng vẫn ổn định cơ mà”.
“Cô ấy
không thể dùng những chất có cafein, anh biết những năm qua Dĩ Mạch sống khốn
đốn thế nào không? Cô ấy lên cơn càng ngày càng mau, em cứu được cô ấy lần này,
lần sau thì sao đây? Nếu không mổ thì có khi cô ấy không sống nổi ba tháng
nữa”.
“Vì thế
nên cậu đi gặp Catherine? Cậu có chắc cô ấy sẽ giúp được cậu không?”.
“Tỷ lệ
người mắc bệnh này là vô cùng thấp nên có rất ít chuyên gia nghiên cứu.
Catherine là một tài năng hiếm có, lại được sự trợ giúp đắc lực của ông bố, em
đã xem luận văn t