
ời này không
còn An Dĩ Mạch, thì cũng không còn Vân Mộ Hàn.
Không
để tâm đến sự phản đối của Dĩ Mạch, Mộ Hàn dứt khoát không chịu để cô đặt chân
xuống đất, anh ngang nhiên bế cô lên xe. Nhìn cái chân bị băng kín của cô, anh
vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Dĩ Mạch nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt anh
thì mặt thoắt đỏ bừng, cô ngượng nghịu quay đầu đi, hờn dỗi mặc kệ anh. Dần dần
thấy thấm mệt, cô ngoẹo cổ ngủ luôn. Vân Mộ Hàn cài dây an toàn cho cô, có lẽ
do quá mệt cô chỉ khe khẽ ừm một tiếng, quay người lại ngủ tiếp. Mộ Hàn lái xe
thật chậm, chỉnh cho điều hòa chạy thật nhẹ để cô ngủ yên.
Trong
xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa xe. Dĩ Mạch ngủ rất
ngoan, hàng mi cô rất dài, khi nhắm mắt trông thanh thản như thiên thần. Dĩ
Mạch mím môi, tìm kiếm chỗ dựa theo thói quen, dây an toàn khiến cô thấy khó
chịu, nhưng cô vẫn không tỉnh. Cô tựa vào cửa xe, co người lại.
Mộ Hàn
cố gắng lái xe chậm hết mức, qua bến sông anh dừng xe lại. Nhân viên thu ngân
gõ gõ lên cửa sổ, Mộ Hàn giơ ngón tay t, làm động tác giữ im lặng. Anh trả tiền
gửi xe, ra hiệu cho người thu phí không cần trả lại.
Bà thu
ngân đó có lẽ lần đầu tiên gặp chủ xe hào phóng đến thế, bà tươi cười cho tiền
vào cái túi đeo trước cổ vui vẻ rời đi. Mộ Hàn cười nhạt, tiền quả nhiên là rất
có tác dụng, có thể dễ dàng mua niềm vui. Nhưng tại sao giờ đây bản thân anh
lại thấy không vui?
Mưa đã
ngớt, bầu trời đêm Vân Trạch sạch như ly như lau. Mộ Hàn mở mui xe, ngả ghế của
hai người ra phía sau một chút cho thoải mái. Dĩ Mạch co người, có vẻ rất dễ
chịu với sự thay đổi ấy. Mộ Hàn cởi áo khoác, cẩn thận đắp cho cô. Thấy cô khe
khẽ chóp chép miệng, anh cười, hình như cô nhóc này lại mơ thấy cái gì ngon rồi
thì phải?
Gió từ
triền sông thổi đến từng đợt, ban đêm ở Vân Trạch thường rất náo nhiệt, đặc
biệt là ở bến sông. Chỗ này cũng được xem là vị trí ngắm cảnh nổi tiếng của Vân
Trạch, nước sông cuồn cuộn, khách sạn bề thế, nhà hàng nổi tiếng, đèn màu rực
rỡ. Người nơi khác đến Vân Trạch thường thích chụp ảnh ở đây. Giống như đến Bắc
Kinh nhất định phải xem Trường Thành, đến Vân Trạch nhất định phải qua bến
sông, cũng không có gì nổi bật lắm mà chỉ để khi trở về có thêm được chuyện để
nói.
Đã lâu
không ngắm đêm thành phố cùng đám đông ồn ào, Mộ Hàn dường như quên mất màu sắc
thực sự của trời sao bên triền sông.
Anh
ngồi ngả người trong chiếc BMW đã mở cửa, ngắm nhìn bầu trời. Nền trời sao được
mưa rửa sạch càng trong càng tỏ. Màn đêm màu lam thẫm như tấm lụa đính kim
cương, thâm sâu mà quý phái. Mắt anh quét qua từng ngôi sao. Ngưu Lang, Chức
Nữ, Bắc Đẩu thất tinh... Đã từng có lúc, anh và cô cũng nằm bên nhau như thế
này đếm sao. Hồi đó, đôi mắt cô còn đẹp hơn những ngôi sao này.
“Bốn
ngôi chụm lại là chòm Thợ Săn, Mộ Hàn, anh xem em vẽ đúng không?”.
“Ngốc,
cứ thế này thì lần sau kiểm tra Địa em vẫn không đạt điểm cao đâu”.
“Ai
bảo, em chỉ kém địa lý tự nhiên chút thôi, địa lý khu vực em học rất tốt. Mộ
Hàn, anh thuộc chòm sao nào?”. Hồi đó lén cùng Vân Mộ Hàn ra bến sông ngắm sao,
đó là việc lãng mạn nhất cô có thể nghĩ đến. Tất nhiên, Mộ Hàn sẽ lấy lý do
“học hành mới quan trọng” để từ chối hẹn hò với cô, nhưng Dĩ Mạch thường giả vờ
nói đấy là để cô học thêm thiên văn địa lý, Mộ Hàn không còn cách nào khác,
đành phải nhận lời cô nàng. Tất nhiên Dĩ Mạch ra bờ sông không phải là quan sát
kỳ trăng này nọ như cô nó
“Em ôn bài
hay ôn sao vậy?”. Mộ Hàn cốc đầu cô, vớ phải cô nàng đầu óc lơ ma lơ mơ thế
này, đến cả học sinh ưu tú như anh cũng chào thua.
“Hỏi
một tí thôi mà. À, em biết rồi, anh sinh vào tết độc thân, thế là cung Bò Cạp
nhỉ”. Mộ Hàn lườm Dĩ Mạch, cái gì mà sinh vào tết độc thân?
“Anh là
mạng thủy, em là mạng hỏa, làm thế nào đây? Chúng ta không hợp nhau rồi”.
“Ừm,
thế có nên chia tay không?”. Mộ Hàn nhịn cười, thấy cô lo lắng chau mày. Đúng
là con gái, mấy thứ vớ vẩn ấy mà cũng tin.
“Chúng
ta cả đời này cũng không rời xa nhau. Anh chớ có mơ rời khỏi em!”. Dĩ Mạch bực
bội nói.
“Anh
cũng sẽ không bao giờ để em ra đi, không bao giờ”. Mộ Hàn chạm yêu vào mũi cô.
“Mộ
Hàn, chúng ta có thể ở bên nhau mãi thật sao? Nếu một ngày nào đó em biến mất
thì sao?”. Dĩ Mạch nằm nhìn trời sao. Người ta vẫn nói những ngôi sao trên trời
là những người thân đã mất, nếu một ngày nào đó cô không còn trên đời nữa thì
sao?
“Nếu
trên đời này không còn An Dĩ Mạch, thì cũng không còn Vân Mộ Hàn. Dĩ Mạch, nếu
có một ngày anh cũng không còn nữa thì sao?”.
“Em sẽ
chờ anh. Không ai chia rẽ được chúng ta, cô giáo cũng không được!”. Nghe Dĩ
Mạch quả quyết thế, Mộ Hàn không nhịn được phì cười, có lẽ trong suy nghĩ của
cô, vật cản lớn nhất của họ chính là cô giáo chủ nhiệm.
“Thế
thì em phải nhớ đứng im một chỗ chờ anh đấy. Mù đường như em đi loanh quanh
chắc chắn sẽ bị lạc. Lúc không tìm thấy anh thì cứ đợi ở chỗ cũ, anh nhất định
sẽ tìm thấy em”.
Dù em
có ở đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em.
Dĩ
Mạch, nhớ chờ anh ở chỗ cũ.
Nếu
trên đời này không còn An Dĩ Mạch, thì