
cũng không còn Vân Mộ Hàn.
Nhưng
Dĩ Mạch, em vẫn ở đây, chỉ có điều giờ em không thuộc về anh nữa. Quay đi quay
lại em đã không còn ở chỗ cũ, còn anh, đến cả bản thân mình hồi dó cũng không
tìm lại được nữa.
Vân Mộ
Hàn mệt mỏi dựa trên ghế, Dĩ Mạchngủ yên ngay bên cạnh anh, giống như ngày xưa.
Thế nhưng cả hai người đều không thể quay lại nữa rồi.
Gió
sông thổi mạnh dần, Mộ Hàn thấy hơi lạnh. Cô bé bán hoa tội nghiệp ở bến sông
ngồi bên vệ đường, đêm đã khuya rồi, không ai mua hoa của cô nữa. Mắt Mộ Hàn
dần ướt, thân hình nhỏ bé trước mắt từ từ nhòa đi, hình ảnh trong tim lại dần
rõ nét.
...
“Hoa
đây hoa đây! Hoa hồng, hoa bách hợp, hoa tươi đây!”.
Cô bé
bên sông xoa xoa cái mũi đỏ ửng lên vì lạnh, ngày Noel, người khác và các đôi
tình nhân đều đang đi chơi, Dĩ Mạch của anh lại trốn đến đây bán hoa. Bán thì
bán nhưng cô nàng này lại biến hoạt động buôn bán lãng mạn này như bán rau đầu
phố.
“Anh
ơi, anh cứ mặc cả đi, anh mua một bông cho em nhé”. Dĩ Mạch rầu rĩ cúi đầu.
“Hoa
của cô để bao lâu rồi?”.
“Tươi
lắm, mới có một tuần thôi, hôm nào em cũng cắm nước giữ, anh xem vẫn chưa héo
này”.
Cô gái
định mua hoa chau mày, kéo bạn trai đi. Dĩ Mạch bực bội ngồi thụp xuống, hoa
trong tay rũ xuống như dưa muối, chẳng ai muốn hỏi mua hoa của cô nữa.
“Bán
hoa thì phải chọn hoa đẹp chứ, sao em lại lấy hoa héo ra bán?”. Vân Mộ Hàn cúi
xuống trước mặt cô.
“Mộ
Hàn, anh ở đây à?”. Dĩ Mạch ngạc nhiên, cô không hề nói với Mộ Hàn chuyện mình
ra bến sông bán hoa.
“Noel
mà bạn gái mất tích, anh định ra đây xem có kiếm được cô gái nào đi chơi Noel
với anh không”.
“Anh
dám!”.
“Sao
lại bán hoa ở đây?”. Anh xoa tay ủ ấm cho cô, tay cô lạnh cóng đờ, khuôn mặt
nhỏ nhắn cũng đỏ lựng lên khiến anh thấy xót xa.
“Em
định tặng anh một cái máy tính làm quà Noel, như thế anh không phải tranh chỗ ở
phòng máy nữa”.
“Vì thế
nên em bán hoa à? Đồ ngốc, em có bán hết cả chỗ hoa này cũng không đủ tiền mua
máy tính đâu”. Giọng Mộ Hàn rất nhẹ, cô nhóc trước mặt cúi đầu như đã phạm lỗi
gì, đúng là đồ ngốc.
“Đủ, em
đã làm thêm ở hàng KFC một tháng rồi. Mỗi tối được mười lăm tệ đấy! Em nghe nói
bán hoa kiếm được nhiều tiền nên em nhập hàng trước một tuần, tưởng kiếm thêm
được chút ít, thế mà hoa lại héo hết rồi, chả bán được cho ai nữa”.
“Chỗ
hoa này bao nhiêu tiền? Bán cho anh được không?”. Mộ Hàn day day mũi cô.
“Hả?”.
Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn anh.
“Em mất
công chuẩn bị quà Noel cho anh như thế, anh có nên tặng quà em không nhỉ?”. Mộ
Hàn lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim như làm ảo thuật, mắt Dĩ Mạch sáng lên.
Cô cẩn thận mở mặt dây chuyền ra, bên trong có ảnh chụp cô và Mộ Hàn.
“Lúc
nào cũng phải đeo, không được tháo ra”. Mộ Hàn ôm cô vào lòng. Anh vừa nhận
được học bổng, việc đầu tiên anh làm là mua ngay sợi dây chuyền này cho cô.
“Em sẽ
không bao giờ tháo ra đâu, Vân Mộ Hàn sẽ luôn ở trong tim An Dĩ Mạch”. Dĩ Mạch
giơ tay thề như đứa trẻ, “Số hoa này xem là quà em tặng anh đi, Noel hạnh
phúc”.
...
Vân Mộ
Hàn nhìn cần cổ trắng ngần của Dĩ Mạch, cô không còn đeo sợi dây chuyền đó nữa.
Tim anh gợn lên một cảm xúc lạ lẫm, không rõ là thất vọng hay hụt hẫng.
Anh đẩy
cửa xe, đi thẳng về phía cô bé bán hoa. Anh mua toàn bộ hoa, đặt vào cốp xe,
bản thân anh cũng không rõ sao lại làm như thế.
Hoa
hồng lúc đêm khuya mang một màu sắc đầy bí ẩn, màu đỏ đậm đà và giàu tâm trạng
đó rất giống đôi môi mím khẽ của cô.
Vân Mộ
Hàn khẽ cúi người, hôn lên màu hoa hồng đó.
Cảm
giác mềm mại trên môi gợi cho anh một khát khao cháy bỏng. Anh khinh bỉ nỗi
khát khao trong tim mình. Vân Mộ Hàn, cô ấy đã không còn là của ngươi nữa rồi,
sao ngươi còn không nỡ buông tay?
Dĩ Mạch
khẽ run lên, tỉnh giấc, cô cảm thấy rất rõ ràng hơi ấm của anh đọng lại trên
môi, giống như nham thạch nóng bỏng đốt cháy tim cô.
Anh lại
hôn cô, giống như trước kia.
Cô cảm
nhận được sự giằng xé trong anh, anh ấy... vẫn còn yêu
Nếu còn
thì sao hồi đó lại tuyệt tình như thế?
Nếu
không còn thì sao động chạm vừa rồi lại vẫn đau đớn thế?
Vân Mộ
Hàn chợt nhận ra cô đã thức giấc. Cô gái ấy đã mở to đôi mắt đen huyền nhìn anh
đầy vẻ chờ đợi, bầu trời đầy sao ánh lên trong mắt cô, óng ánh huyền ảo.
Anh
nhìn cô ngây dại. Anh chầm chậm cúi xuống, hôn một lần nữa. Dĩ Mạch run lên,
đón nhận.
Môi anh
chưa kịp áp lên môi cô thì tiếng điện thoại đột ngột chấm dứt mọi cảm xúc của hai
người, Mộ Hàn nhấc máy.
“Eun
Chae”.
Tiếng
của Mộ Hàn như chậu nước lạnh khiến Dĩ Mạch sực tỉnh lại.
Giấc mơ
có đẹp đến mấy thì cũng đến lúc tỉnh thôi.
Trong
khi Vân Mộ Hàn nói chuyện điện thoại, anh nghe thấy tiếng cửa xe mở, quay đầu
lại đã thấy Dĩ Mạch xuống xe. Trên người Dĩ Mạch vẫn khoác áo của anh, nhảy lò
cò vẫy xe bên đường, bên chân bị thương của cô không mang giày, vẻ mạnh mẽ cô
đơn giữa đêm khuya đó thật khiến người ta phải xót xa. Anh cúp máy, ấn mạnh còi
xe. Tim Dĩ Mạch đập rộn nhưng cô không quay đầu nhìn anh, cô ngồi vào một chiếc
taxi, chiếc xe vội vã phóng vào màn đêm rực rỡ màu sắc.
Vân Mộ
Hàn nổ máy, qu