
Hàn
dừng bước, Dĩ Mạch vẫn mạnh mẽ bạt mạng như trước, cô không cần anh phải bảo vệ
nữa rồi.
Đèn
trong khách sạn sáng chói, thân hình mảnh mai của Dĩ Mạch trông càng gầy gò
mỏng manh hơn dưới ánh đèn. Cô đẩy mấy gã phóng viên đang cản trước mặt ra,
không nhìn Vân Mộ Hàn đang đứng bên cạnh, tiến thẳng về phía Kim Eun Chae.
Kim Eun
Chae cảnh giác lùi lại một bước, trên người Dĩ Mạch toát lên một sức mạnh khiến
cô ta thấy hoảng hốt.
“Nghe
nói chị ký hợp đồng với công ty mới rồi, chúc mừng chị”. Dĩ Mạch mỉm cười cất
tiếng, chẳng phải lần trước ở bệnh viện cô ta rất nhiệt tình bắt chuyện với
mình đấy thôi, sao giờ lại có vẻ như nuốt phải ruồi thế kia?
“Dĩ
Mạch, cô đừng thế, chuyện đó tôi đã quyết định không làm rõ nữa”. Kim Eun Chae
thấy Dĩ Mạch tiến lại gần thì tựa người vào Mộ Hàn, giả vẻ yếu đuối, sợ hãi.
“Đúng
là làm khó chị rồi, to bụng mà phải làm nhiều chuyện mờ ám sau lưng tôi. Tôi sợ
chị làm vậy rồi sẽ gặp lại báo ứng, chỉ khổ cho đứa bé thôi”.
“Dĩ
Mạch, giữa chúng ta có hiểu lầm gì ư?”.
“Xoẹt!”.
Dĩ Mạch bỗng cầm lấy ly rượu trên bàn hắt vào mặt Kim Eun Chae. Xung quanh đột
ngột ồ lên, sắc mặt Vân Mộ Hàn càng nặng nề hơn. Kim Eun Chae phẫn nộ trừng mắt
lên nhìn Dĩ Mạch, còn Dĩ Mạch thì nhún vai cứ như thể việc vừa rồi không phải
do cô làm.
“Chị
nói xem vừa rồi có phải cũng là hiểu lầm không?”. Dĩ Mạch cười nhạt, thách thức
nhìn Kim Eun Chae
“Cô
kia, mời cô ra cho”. Bảo vệ nhìn thấy cảnh vừa rồi, tiến đến định đuổi Dĩ Mạch
ra.
“Thôi,
cô ấy không có ý gì đâu”. Kim Eun Chae giần giật mép, toàn thân ướt lép nhép,
son phấn trên mặt cũng nhòe nhoẹt. Cô ta nén cơn giận, mỉm cười nhìn An Dĩ
Mạch. So với vẻ đanh đá nóng nảy của Dĩ Mạch, Kim Eun Chae đúng là hình mẫu của
sự dịu dàng nhẫn nhịn.
“An Dĩ
Mạch, cô không thấy mình rất ngu ngốc sao?”. Dưới con mắt chăm chú của mọi
người, Vân Mộ Hàn bỗng túm lấy tay cô kéo về phía cánh gà. Sắc mặt của Kim Eun
Chae thay đổi hẳn, các phóng viên cũng mở to mắt chờ xem vị CEO đang phẫn nộ
này sẽ dạy dỗ An Dĩ Mạch như thế nào.
“Buông
ra”. Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn Mộ Hàn, hai tay anh chống lên tường, giữ chặt cô
trước mặt.
“Rốt
cuộc anh muốn gì?”. Thấy anh không chịu buông tay, Dĩ Mạch không biết phải làm
sao.
“Câu
này phải do tôi hỏi, tại sao hôm nay cô lại đến đây gây rối? An Dĩ Mạch, cô
không còn bé nữa, làm ơn đừng có làm những chuyện hại người hại mình như thế
này”. Giọng nói của Mộ Hàn đầy trách cứ khiến Dĩ Mạch vô cùng khó chịu.
“Anh
đang dạy tôi đấy à? Giám đốc Vân, anh là gì của tôi? Bạn trai? Chồng chưa cưới?
Hay là ông xã? Nếu là một trong số đó thì tôi sẽ nghe lời anh”. Dĩ Mạch nhìn Mộ
Hàn, ánh mắt bừng bừng tức giận của cô khiến anh không dám nhìn thẳng.
“Dĩ
Mạch, nếu anh lấy tư cách là một người bạn quan tâm đến em thì sao?”. Nỗi phiền
muộn chất đầy trong mắt Mộ Hàn, sai một bước là lỡ cả ván cờ. Anh không thể hứa
hẹn gì với Dĩ Mạch, vì từ bây giờ anh phải có trách nhiệm với người con gái
khác.
“Thế
thì em cũng lấy tư cách là bạn mà nhắc nhở anh, tránh xa Kim Eun Chae ra”.
“Sao em
lại cứ phải nói Eun Chae như thế? Dĩ Mạch, sáu năm trước em không thế này!”.
“Sáu
năm trước? Nếu là Vân Mộ Hàn của sáu năm trước thì nhất định sẽ tin lời em”.
“Dĩ
Mạch...”. Mộ Hàn hoảng hốt, nỗi cô đơn trong mắt Dĩ Mạch anh chưa từng thấy
trước đây, đó là nỗi chán ghét cùng cực và mệt mỏi nặng nề.
“Mộ
Hàn, em cảm ơn anh đã quay trở lại, để em thấy rõ sáu năm qua mình đã ngốc như
thế nào. Ai cũng nói em có lớn mà không có khôn, cố chấp không chịu thay đổi,
đó là vì em cứ tưởng sáu năm không là gì cả, rằng anh cũng sẽ không thay đổi
giống em. Giờ em mới biết, Vân Mộ Hàn mà em yêu đã không còn từ sáu năm trước
rồi”. Dĩ Mạch khẽ đẩy Mộ Hàn ra, sáu năm chờ đợi... kẻ không muốn lớn cuối cùng
vẫn phải chấp nhận trưởng thành.
Mộ Hàn
bất lực nhìn Dĩ Mạch quay người bỏ đi, anh không còn hiểu Dĩ Mạch nữa. Lần này,
anh mất cô thật rồi.
“Dĩ
Mạch, tôi có lời muốn nói với cô”. Khi Dĩ Mạch đang định rời đi, Kim Eun Chae
bỗng gọi giật lại. Thấy Dĩ Mạch đứng cùng Mộ Hàn, sắc mặt cô ta rất khó coi.
“Vừa
hay, tôi cũng có lời muốn nói với chị”. Dĩ Mạch đón nhận ánh mắt của cô ta
không hề e ngại.
Hai
người bước vào một căn phòng nghỉ ở bên cạnh, Kim Eun Chae tựa cửa, tay giữ
chặt cánh cửa.
“An Dĩ
Mạch, cô không cần nói gì hết, cô cứ nghe tôi đây. Tôi biết cô không cam lòng,
chắc cô đang suy đoán ai đã để đám phóng viên đó lôi cô và bạn cô vào scandal
này. Tôi cho cô biết, đây chỉ là đòn cảnh cáo để cô biết hành vi của cô có thể
liên lụy đến những người bên cạnh. Vì thế, cô nên tự giác tránh xa Mộ Hàn ra.
Chớ có lôi việc trả tiền đưa tin gì gì đó ra dọa phóng viên, chuyện đó thì ai
so được với bố cô? Cô chớ tưởng tôi không biết bố cô vì sao mà tự sát, chẳng
phải hồi đó ông ta nhận năm trăm nghìn tiền hối lộ...”.
“Chị
biết cái gì chứ!”. Nghe Kim Eun Chae nói đến chuyện này, mặt cô trắng nhợt, giọng
nói cũng bắt đầu run rẩy.
“Cô
tưởng cô vẫn giữ được bí mật à? An Dĩ Mạch, những việc của cô tôi biết cả.
Trong lòn