
tím
như hoa oải hương. Đám bụi vàng li ti bay trong không trung, xoay xoay trong
ánh sáng, mang theo hương thơm ngọt mát đặc biệt chỉ có sau cơn mưa. Dĩ Mạch mở
cửa sổ xe, hít sâu. Không khí trong lành tràn vào phổi, đưa đến một cảm giác
sảng khoái dễ chịuả. Chỉ qua một cuốc xe ngắn ngủi mà cô cảm thấy dài như cả
một cuộc đời. Nói chuyện với người hiểu biết như được mở mắt, khiến cô trong
phút chốc đã bừng tỉnh ngộ. Có lẽ cuộc trò chuyện hôm nay, cô vẫn chưa thể hiểu
hết những gì chú Tin Nóng nói, nhưng cô đã quyết định tự mình đi tìm kiếm câu
trả lời. Chú Tin Nóng nói phải, trên đời này có những người là cái túi xách
thời trang, bạn khát khao muốn có nhưng không phải là không thể thiếu; và có
những người như huyết mạch của bạn, nếu không thể cùng sẻ chia ngọt bùi với họ
thì cuộc đời sẽ không còn vẹn toàn nữa. Cô không còn tự trách mình vì đã dao động,
yêu hai người không có gì là sai, nhưng lần này cô nhất định sẽ chọn một người
và để người kia vào hoài niệm.
Đó là vết thương cả
đời cô không bao giờ dám chạm vào, vậy mà nó đã bị rạch ra một cách lạnh lùng,
nỗi đau đó còn sâu hơn cả sự tuyệt vọng.
Lúc Dĩ
Mạch đến tòa soạn làm thủ tục nghỉ việc, cả văn phòng đang bận tối tăm mặt mũi.
Nhìn các đồng nghiệp cũ đi đi lại lại tất bật trong văn phòng, cô thấy mình
thật may mắn, hóa ra thoát khỏi cuộc sống này là mơ ước từ lâu của cô. Không có
ai tiễn biệt, mọi người xem cô như không khí, bận rộn đủ thứ như sắp tranh cử
tổng thống Mỹ. Dĩ Mạch nhún vai, âm thầm thu dọn đồ đạc của mình, cáo biệt hẳn
khoảng thời gian làm phóng viên.
“Mười
giờ sáng nay Kim Eun Chae sẽ tổ chức lễ ký hợp đồng với công ty quản lý mới ở
Quân Duyệt, ai đi phỏng vấn đây?”. Bà cô trưởng phòng hùng hổ bước ra khỏi văn
phòng, vỗ vỗ tay ra hiệu, mọi người đồng loạt dừng tay không hẹn mà cùng đưa
mắt về phía An Dĩ Mạch.
“Trưởng
phòng, người ta đều đưa báo Vân Trạch đô thị của
chúng ta vào danh sách đen rồi, tin về Kim Eun Chae còn theo làm sao được
nữa?”.
“Phải
đấy, đến phỏng vấn để người ta tống cổ ra à?”.
“Đi đổ
rác cho người khác thế này chúng em không làm đâu, Trưởng phòng, em đang theo
buổi quay MV của Tô Dung, không có thời gian theo hầu người khác đâu”.
“Thế
này thì...”. Trưởng phòng khó xử nhìn mọi người, khi ánh mắt chị ta lướt đến
chỗ Dĩ Mạch, rõ ràng là thêm vài phần tức giận.
“Tin về
Kim Eun Chae thường do em theo, lần này giđi. Sếp yên tâm, em sẽ không gây
chuyện nữa đâu”. Dĩ Mạch nói.
“Tuyệt
đối không được, cô ta không còn là người của báo chúng ta nữa, ngộ nhỡ lại gây
chuyện gì thì chúng ta có thể sẽ bị kiện”. Một đồng nghiệp đứng bên cạnh vội
vàng ngăn cản.
“Phải
đấy, giờ cả thế giới đều biết cô ta dùng thủ đoạn để lấy tin, chúng ta còn dùng
cô ta nữa thì chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối à?”.
“Chị
nói gì?”.
“Chuyện
của cô cả nước biết rồi, cô vì cướp tin mà không ngần ngại lên giường với chủ
nhiệm khoa tim mạch của Bệnh viện Nhân Tâm. Giờ không chỉ mình cô mất việc, anh
ta chắc cũng đang bị đình chỉ công tác. Tôi khuyên cô động não chút đi, ai lại
đi đắc tội Kim Eun Chae bao giờ”.
“Hôm
nay Kim Eun Chae ký hợp đồng với công ty Trung Tinh à?”. Cô có thể không bận
tâm đám báo chí đó bôi nhọ mình nhưng cô không chấp nhận để họ làm tổn hại đến
Thiều Trì, không được, cô nhất định phải đòi lại công bằng. Cô cũng không hiểu
sao mình lại phẫn nộ như vậy, dường như không giải tỏa cục tức này thì không
chịu nổi.
“An Dĩ
Mạch, cô muốn làm gì? Tôi khuyên cô đừng có giở thủ đoạn gì nữa. Giờ cô đã
không còn là phóng viên của báo, chuyện của Kim Eun Chae cô không có quyền tra
xét”.
“Tôi
không phải là phóng viên ở đây nữa thì việc của tôi chị cũng không có quyền
hỏi. Giờ tôi sẽ đến Quân Duyệt, các chị muốn đưa tin, muốn vạch mặt gì thì
tùy!”. Dĩ Mạch lao ra khỏi cửa, vừa rồi ưỡn ngực nói thẳng một lèo như thế,
trong lòng cô thấy dễ chịu nhiều. Ra khỏi tòa soạn, cô phát hiện có mấy bóng
người nấp ở góc phố theo dõi. Cô cười khẩy, trước làm paparazzi bám theo người
ta, giờ lại bị paparazzi bám theo, thế này đúng là số mệnh trêu ngươi, An Dĩ
Mạch cũng có ngày làm người nổi tiếng.
Ra khỏi
tòa soạn, cô gọi điện cho Thiều Trì, vẫn chỉ nghe thấy giọng nói đều đều trong
hộp ghi âm. Không biết vì sao Thiều Trì biến mất làm cô nóng ruột hơn cả sự ra
đi của Vân Mộ Hàn. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Thiều Trì không ở bên
cô nữa, trước kia bất kể cô có gặp chuyện gì, anh cũng ở bên, lo lắng cho cô.
Cô gọi điện thoại cho Thiều Trì hết lần này đến lần khác, chỉ để nghe giọng nói
của anh trong hộp ghi âm: “Xin chào, tôi là Lục Thiều Trì, hiện giờ tôi không
tiện nghe điện của bạn, có việc gì xin nhắn lại”. Giọng nói của anh bẩm sinh có
sức mạnh làm an lòng người, nghe hết lần này đến lần khác, Dĩ Mạch thấy tâm
trạng buồn bực của mình cũng dịu dầ
Cô gửi
tin nhắn cho Thiều Trì nói chiều nay cô sẽ đi Nam Giang để xem cái vòng quay
cao nhất châu Á. Cô không chắc Thiều Trì có nhận được tin nhắn hay khô