
hế giới của những kẻ có tiền… thật khó hiểu.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung
niên khoảng bốn mươi tuổi cũng mặc âu phục đen đứng ra ngăn cản hai chị
em sinh đôi đang rất hưng phấn kia: “Tiểu thư, thiếu gia, không còn sớm
nữa, hai vị cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Xem ra, người đàn ông trung niên này
chắc là quản gia gì gì đó của hai chị em kia. Từ lúc trước Kỷ Lương đã
chú ý đến người đàn ông này rồi. Nãy giờ, người đàn ông này vẫn im lặng
đứng trong góc, không hề khiến người khác chú ý.
“Quản gia Phúc Điền, chúng tôi khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, lại đúng sinh nhật của chúng tôi nữa, ông để cho chúng tôi chơi cho thoải mái đi.” Trên khuôn mặt xinh xắn
của Lật Điền Anh Tử hiện rõ vẻ không vui: “Đừng ngăn cản chúng tôi nữa,
phiền chết đi được!” Nói xong, cô đẩy người đàn ông trung niên đó ra, đi ra ngoài trước, cả đám thanh niên phía sau cũng hò hét chạy theo.
Đúng là một thiên kim tiểu thư điêu ngoa! Kỷ Lương đưa tay đỡ người đàn ông bị đẩy ngã suýt va vào bàn: “Không sao chứ?”
“Cảm ơn cô!” Phúc Điền cảm ơn Kỷ Lương, rồi vội vàng chạy theo sau mấy người thanh niên kia, miệng còn không
quên gọi mấy vệ sĩ cùng đi mau đuổi kịp hỏi. Đám Kỷ Lương cũng đành phải đi theo.
Chờ khi bọn họ ra khỏi câu lạc bộ, thì
cả đám thanh niên kia cũng đã đều lái xe của mình ra. Kỷ Lương quay sang nhìn, đúng là đám phá gia chi tử… quả nhiên, đều xứng đáng là trai xinh gái đẹp con nhà giàu. Mấy chiếc xe này, chiếc nào cũng đẹp, vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền — tuy cô không hiểu biết lắm về xe cộ, nhưng chỉ
nhìn nhãn hiệu và kiểu dáng cũng có thể cảm nhận được giá trị của chúng.
Lúc này, Tiểu Bạch cũng đã đánh xe của
bọn họ ra. Vừa nhìn thấy nhãn hiệu, mắt đám thanh niên kia liền nháy vài cái, chiếc xe thể thao màu đen này, thật sự là nhìn không vào mắt chút
nào hết.
“Này — xe gì thế này?”
“Ha ha ha — còn chẳng có nhãn hiệu nữa.”
“Loại xe này mà cũng dám lái ra à?”
…
Không ngoài dự đoán, chiếc xe của họ lập tức trở thành mục tiêu cho đám con nhà giàu kia giễu cợt.
Hắc Tử bất mãn dựng ngón giữa lên với
họ: “Mẹ khỉ! Xe này chỉ cần lái bậy cũng có thể bỏ xa mấy cái xe chỉ
được cái mã còn chả có cái vẹo gì của các người đấy!”
Chiếc xe này là do Trầm Sùng tự mình
thiết kế, tuy không phải thương hiệu gì đắt tiền, nhưng nếu nói về tính
năng, thì thực sự có thể nói là tốt hơn gấp không biết bao nhiêu lần
những chiếc xe thể thao thời thượng hàng hiệu kia.
Mấy lời của Hắc Tử hiển nhiên đã khiến
đám thanh niên kia bất mãn. Lật Điền Anh Tử đi tới, đảo mắt một vòng
quanh đám bọn họ, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc. Vừa rồi đèn
trong phòng bao cũng không được sáng, hơn nữa, bọn họ chỉ tập trung chơi đùa, không để ý đám người Hạ Vũ vào lúc nào, chứ đừng nói đến chuyện
nhìn xem bộ dạng của họ ra sao.
Lúc này, vừa mới nhìn thì…
Ánh mắt của Lật Điền Anh Tử dừng lại
trên người Hạ Vũ, đảo tới đảo lui mấy lần, thể hiện rõ sự hứng thú không chút che giấu đối với Hạ Vũ: “Anh đẹp trai — có muốn lên xe em ngồi
không?!” Sự bất mãn do câu nói của Hắc Tử ban nãy, giờ đã hoàn toàn biến mất nhờ sự tồn tại của Hạ Vũ.
Hạ Vũ nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình, sau đó, lẳng lặng lui về sau từng bước, một câu cũng không thèm nói, bước lên xe.
Phản ứng này khiến sắc mặt của Lật Điền Anh Tử tối sầm xuống, thẹn quá hoá giận xoay một vòng quay về xe mình,
sập mạnh cửa xe lại, sau đó đạp mạnh vào chân ga. Chiếc xe thể thao
Ferrari lập tức lao ra ngoài, những người ở đằng sau cũng nhanh chóng
lên xe phóng đuổi theo, tiếng động cơ khởi động liên tiếp vang lên tạp
thành những tiếng gầm gừ nối dài theo nhau, từ từ tiến về đầu bên kia
của thành phố.
Rõ ràng là đám tiểu quỷ kia không coi
những lời Hắc Tử nói là thật, bọn họ chỉ cho rằng hắn chẳng qua cũng chỉ ba hoa mà thôi, một chiếc xe khó coi như vậy làm sao có thể so sánh với những chiếc xế yêu của bọn họ, sao có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ.
Có điều… Khi bọn họ dừng xe trước cửa
quán bar, đã nhìn thấy ngay chiếc xe màu đen bám sát phía sau, cả đám
đen mặt xấu hổ, nhất là Lật Điền Anh Tử, tâm trạng vui vẻ bị chuyện này
đánh bật đi hơn một nửa.
Mấy chỗ như quán bar, càng vào đêm lại càng high!
Đi vào trong, Kỷ Lương không kìm được,
hơi nhíu mày. Dưới ánh đèn mù mờ, âm nhạc đinh tai nhức óc, cả đám trai
gái ăn mặc lộ liễu nhảy nhót uốn éo điên cuồng trên sàn nhảy, khắp nơi
đều tràn ngập mùi khói thuốc và mùi rượu, trong đó còn thoáng có mùi
của… chất cấm.
Đám Lật Điền không ở phòng chung, mà đi vào một phòng bao đã đặt trước. Vừa vào phòng, ngay trước mặt bọn Kỷ
Lương, cả đám còn to gan lấy ra một ít bột phấn màu trắng và thuốc lá,
sau đó cuốn lại, châm lửa hút.
Sắc mặt Kỷ Lương trầm hẳn xuống: “Heroin à?” Hút thuốc phiện trước mặt cảnh sát như cô…
Hắc Tử giật một ít bột phấn trắng trong tay một người trong đám đó, đưa lên mũi ngửi, rồi đưa vào lưỡi nếm thử: “Không phải heroin. Là LV ketamine!”
LV Ketamine là một loại chất gây ảo
giác, khiến người ta bị phụ thuộc vào nó, nhưng hiệu quả thấp hơn thuốc
lắc, độc tính cũng không lớn.
K