
ỷ Lương nhìn về phía Hạ Vũ, thấy anh
cũng không tỏ vẻ gì, bọn họ cũng khó mà lên tiếng, nhưng sắc mặt của
người đàn ông trung niên ở bên cạnh thì đã trắng bệch. Làm quản gia thế
này thật không dễ dàng gì. Nhìn hai vị tiểu chủ nhân hành động như thế,
ông khuyên cũng không nghe, chỉ có thể đứng cạnh mà lo lắng suông.
“Cứ để kệ như vậy cũng không sao à?” Kỷ Lương tiến lại gần Hạ Vũ, nhỏ giọng hỏi.
“Không sao.” Hạ Vũ nói: “Nhìn bọn họ
như vậy, cũng không phải mới chơi. Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm để khi
bọn họ ở lại Trung Quốc, không tự dưng bị kẻ nào giết hại là được.”
“…” Ý của anh là: “Có người sẽ động thủ với hai người họ sao?”
“Em cho là Lật Điền vì sao lại đồng ý
cho họ đến Trung Quốc du lịch?” Hạ Vũ nhìn hai người trẻ tuổi đang mơ
màng vì say thuốc kia: “Gần đây cuộc sống của Lật Điền ở Nhật Bản cũng
không dễ dàng gì, giữ hai chị em này ở lại Nhật, chưa biết chừng sẽ còn
gây phiền phức thêm cho lão. Cho nên, lão mới đưa bọn họ sang Trung Quốc này, nếu có chuyện gì, cứ nhè đầu Trung Quốc mà hỏi tội là được.”
“Cáo già.”
Kỷ Lương nhìn đám thanh niên sau khi
hít K xong, dần dần đã không còn khống chế được, bắt đầu đong đưa cơ
thể… Cảnh tượng này, thật giống như là nhìn cả đám quý ông thượng lưu,
xé bỏ lớp áo khoác thượng lưu đi, thì chẳng qua chỉ còn lại bản chất hạ
lưu mà thôi.
Mắt Lật Điền Anh Tử mơ màng, chen vào
giữa Hạ Vũ và Kỷ Lương, người như gần như sắp dán sát lên người Hạ Vũ,
thân hình lồi lõm vô cùng nóng bỏng.
“Anh…” Cô ta rít một hơi thuốc trong
tay, rồi chỉ chỉ vào ngực Hạ Vũ: “Không tồi… Thân hình này, tôi thích…
Làm vệ sĩ phải không… Lương tháng được bao nhiêu? Bỏ công việc này đi,
tôi bao anh!”
Mấy người khác cũng đứng ở bên cạnh ồn
ào. Đêm nay Lật Điền Anh Tử là một trong hai nhân vật chính, đương nhiên từng hành vi cử chỉ của cô đều được mọi người tôn sùng.
Mùi khói trong phòng bao khiến mũi Kỷ
Lương hơi cay cay, hốc mắt cũng nóng lên, mẹ nó chứ, cô quả nhiên không
thể sống được cuộc sống của mấy kẻ có tiền này.
Cô nhìn sang bên cạnh, Hạ Vũ bị Lật
Điền Anh Tử quấy rầy vẫn đang đứng yên bất động như núi, sau đó, mũi cô
hơi ngứa, đang định hắt xì thì lại cảm thấy một bàn tay sờ soạng trên
lưng mình…
Kỷ Lương cứng đờ cả người, chưa kịp hắt xì, vừa định bắt lấy bàn tay trên lưng kia thì đã thấy trước mắt tối
sầm lại, một bóng người chợt hiện ra, sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng
khóc thét vang lên, bàn tay trên lưng cô đã không thấy đâu nữa, chủ nhân của nó cũng ngã quỵ xuống sàn, ôm cổ tay bị bẻ quặt đi kêu thảm thiết.
Tiếng khóc thê thảm này khiến cho căn
phòng đang vô cùng hỗn loạn bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Cả đám đều há hốc
mồm nhìn người thanh niên đang quỳ trên đất. Kỷ Lương cũng ngẩn người
nhìn Hạ Vũ đang đứng cạnh mình – vừa rồi, chính anh đã ra tay bẻ quặt cổ tay của tên đang ăn đậu hũ của cô. Cô lại quay đầu nhìn, thấy Lật Điền
Anh Tử đang lồm cồm bò từ dưới đất lên… Ban nãy, tiểu thư Lật Điền vẫn
chưa từ bỏ ý định, muốn dựa vào người Hạ Vũ, kết quả là Hạ Vũ lao vụt
người sang bên cạnh Kỷ Lương, khiến tiểu thư Lật Điền dựa vào khoảng
không, nên chật vật ngã sấp xuống sàn nhà…
Tầm mắt của mọi người đều dồn về phía
Kỷ Lương và Hạ Vũ. Thân phận hiện giờ của bọn họ chỉ là những “vệ sĩ nho nhỏ” vậy mà dám bẻ gãy cổ tay của một công tử nhà giàu, vệ sĩ này đúng
là chết đến nơi còn không biết sợ!!!
Vì cửa phòng đang mở, nên tình hình trong này cũng thu hút
ánh mắt người bên ngoài. Đám nam nữ vốn đang điên cuồng trên sàn nhảy, lúc này
cũng hướng mắt vào phòng bao, không ít người vây quanh phòng.
Đây là quán bar cao cấp, chi phí đắt đỏ, vốn hướng vào đối
tượng khách là đám công tử, thiên kim nhà giàu, ở đây hút hít này kia, nên mọi
người cũng đều biết điều mà an phận, rất ít khi gây ồn ào. Dù thỉnh thoảng có
chút mâu thuẫn nhỏ, thì họ cũng đều nhượng bộ, mỗi người lùi một chút, hoặc kéo
nhau ra ngoài giải quyết, tuyệt đối không náo loạn trong này. Ở đây đều có mấy
người có thân phận, nếu làm ầm lên, sẽ thu hút sự chú ý của giới truyền thông
này kia, đắc tội không ít người.
Cho nên, khi trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, mọi
người ở đây đều hoảng sợ, đồng thời cũng khiến một vài người hiếu kỳ, trong
lòng thầm đoán, đây là người nhà ai, mà dám gây ồn ào trong quán bar này, là vì
sau lưng có chỗ dựa quá vững chắc, hay là… bại não rồi?
“Ồ — tôi còn đang nghĩ không biết là ai?!” Đúng lúc này, một
thanh niên nhuộm tóc highlight, xăm hình trên tay bước ra, nhìn người đang ôm
tay kêu rên dưới đất, rồi lại nhìn Lật Điền Anh Tử, sau đó kêu lên: “Thì ra là
cô nàng Nhật Bản thối tha cô à?”
Vừa nhìn rõ gã ta, mặt Lật Điền Anh Tử vốn đã như phủ mây
đen dầy đặc, giờ lại như ăn phải cứt.
“Lâm Hiểu Ba, *** mày nói ít thôi.” Bạn bè ở phía sau Lật Điền
Anh Tử đã có người lên tiếng đáp một cách mỉa mai.
Lâm Hiểu Ba và đám Lật Điền Anh Tử là bạn học cùng trường. Lật
Điền Anh Tử cũng được coi là đại mỹ nữ trong trường, hơn nữa, sau lưng cô là
gia tộc Lật Điền, lúc ở trường đương nhiên cũng có nhiều người theo đuổi. Lâm
Hiểu Ba là mộ