Ring ring
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328270

Bình chọn: 10.00/10/827 lượt.

Đây là

hai gã Trung Quốc.”

Cho nên, khi Trầm Sùng và Tiểu Bạch

xoay người lại, liền thấy những gã kia lộ ra vẻ hung ác, từ từ tiến lại gần bọn

họ…

Hết chương 088.



Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

Trầm Sùng và Tiểu Bạch dùng thân phận

là hai người Trung Quốc bị giam trong phòng này, nhất là khuôn mặt tuấn tú thư

sinh của bọn họ, lọt vào mắt đám Nhật Bản hung hãn, thì bề ngoài của bọn họ

cũng biểu thị cho sự ‘yếu đuối, dễ bắt nạt’.

Người Nhật vốn không cao, tầm vóc của

đàn ông Nhật cũng không giống bên Âu Mỹ, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại

lệ, ví dụ như mấy gã đàn ông cường tráng trong phòng tạm giam này, tất cả đều

rất cao to khoẻ mạnh…

“Nhìn kìa… Hai gã ‘đàn bà’ xinh đẹp

mới vào trại.” tiếng nói vang lên từ góc tối, kéo theo một loạt tiếng cười lớn

phụ hoạ. Sau đó, những gã đang tụ tập một chỗ, tách ra thành một lối đi cho

người vừa lên tiếng, cũng để Trầm Sùng và Tiểu Bạch nhìn thấy rõ chủ của giọng

nói vừa rồi.

Là một gã đàn ông xăm đầy người, to

lớn, cường tráng, trên đầu chỉ để lại một nhúm tóc, nhuộm đủ màu sắc, nhìn

giống như một cái mào gà được nhuộm màu. Nhìn bộ dạng của gã, có vẻ là thủ lĩnh

của đám phạm nhân trong phòng này.

Trầm Sùng và Tiểu Bạch thoáng liếc

nhau, rồi không để ý đến sự khiêu khích của gã kia. Hai người nhìn xung quanh,

cuối cùng chọn một chỗ ngồi xuống, qua đêm nay là có thể đi rồi.

Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện,

nhiều gã ‘mào gà’ sặc sỡ như vậy khiêu khích họ cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

Bọn họ đã không còn là những tên nhóc làm việc dễ xúc động nữa rồi. Biết yên

lặng rồi biết kiên cường, chỉ cần không chạm đến cái vảy ngược của họ, thì

những chuyện thế này họ cũng có thể cười trừ cho qua.

Nhưng sự trầm mặc của họ, vào mắt mấy

gã kia lại thành thể hiện sự yếu đuối. Mấy gã đó nghĩ hai tên Trung Quốc này

thật nhát gan, không dám phản bác câu nào, cũng vì vậy, mà sự hung ác của mấy

gã đó như sống lại.

“Đồ hèn.”

“Đàn bà.”

“Ha ha ha —- Trung Quốc chỉ toàn mấy

tên hèn nhát thế này thôi…”



Trầm Sùng lôi thuốc lá ra, đưa cho

Tiểu Bạch một điếu, lại sờ soạng trên người, không tìm thấy bật lửa, mới nhớ ra

vừa rồi đã bị nữ cảnh sát kia lấy mất: “Này —.” Hắn đưa mắt nhìn đám Nhật Bản

vẫn luôn cười giễu cợt bọn họ nãy giờ: “Có lửa không? Mượn một chút!”

Đám người kia sửng sốt, không nghĩ hắn

lại bình tĩnh như vậy, còn bình tĩnh muốn hút thuốc, thậm chí còn lên tiếng xin

họ lửa… Đầu óc tên này có vấn đề, hay là sợ đến choáng váng rồi?

“Này… này… này…” một người thanh niên

chợt phục hồi tinh thần, vội vàng kéo áo Trầm Sùng: “Anh điên rồi à?” Hắn dùng

tiếng Trung rất chuẩn.

Tiểu Bạch nhìn người thanh niên kia, lúc

trước, người này vẫn co tròn người nằm trong góc tối, không ngờ lại là người

Trung Quốc. Có điều, nhìn tình trạng của cậu ta có vẻ cũng không ổn lắm, cả

người đầy vết thương, tuy cậu ta cố gắng muốn giấu đi, nhưng Tiểu Bạch vẫn nhìn

thấy rõ cậu ta không tự nhiên… nửa người dưới cứng ngắc, rất mất tự nhiên. Xem

ra, cậu ta đã bị ‘chăm sóc đặc biệt’ trong phòng tạm giam này, Tiểu Bạch và

Trầm Sùng cùng liếc nhìn nhau một cái.

“Lửa à…” Gã đầu mào gà nhuộm đứng dậy,

kéo thắt lưng quần, cười vô cùng bỉ ổi, dâm đãng: “Lửa khác thì không có, chứ

lửa dục thì có rất nhiều. Chúng mày có muốn tới đây dập lửa không?!”

“A ha ha ha ha…”

“Ông đây cũng muốn, lại đây dập lửa

cho ông đi.”

“Chúng tao rất thích dạng như tên nhóc

kia nha…”



Các tiếng cười nhạo liên tiếp vang

lên, Trầm Sùng còn đang ngậm thuốc trong mồm, đứng vụt dậy.

“Này, anh…” cậu thanh niên Trung Quốc

kia nhìn thấy hắn hành động như vậy, hoảng sợ, vội vàng đưa tay giữ chặt hắn

lại, muốn ngăn hắn đừng xúc động, nếu không người chịu khổ chính là mình, nhưng

lại bị Tiểu Bạch ở bên cạnh kéo lại.

“Để hắn đi đi.”

“Nhưng mà…” Người thanh niên kia không

quên được nỗi đau trên người mình, đó là một bài học đẫm máu, nhưng đây là địa

bàn của người Nhật, bọn họ…

“Cậu gặp chuyện gì thế?” Tiểu Bạch

vòng tay ra sau đầu, hàn huyên tâm sự với cậu ta. Nhìn tình hình của cậu ta,

thật sự rất thê thảm.

Cậu thanh niên vẫn còn lo lắng cho

Trầm Sùng ở bên kia, không có tâm trạng nào mà nghe câu hỏi của Tiểu Bạch. Cậu

nhìn thấy Trầm Sùng đi đến trước mặt gã đầu mào gà nhuộm kia, hai người đứng

cạnh nhau mới thấy… người đàn ông Trung Quốc này cũng rất cao, không hề lùn,

thậm chí… thậm chí còn cao hơn gã Nhật Bản kia một chút, chỉ vì hắn mặc âu

phục, nhìn lại rất nhã nhặn lịch sự, nên khiến người ta không chú ý đến chiều

cao của hắn.

“Muốn tao dập lửa cho chúng mày à?”

Trầm Sùng đưa tay lên cầm thuốc, hỏi.

“Cái…” Đầu mào gà giật nảy mình, nhìn

khuôn mặt trắng trẻo lịch lãm kia, gã lại thoáng hoảng hốt: “Đúng! Mau lại đây

cho ông… A…”

Còn chưa nói xong, một chân đã đạp

thẳng vào háng gã, lực đá rất mạnh khiến gã quỳ sụp xuống đất, ngay cả kêu lên

đau đớn còn không kêu thành tiếng được.

“Dập lửa rồi đấy.” Trầm Sùng ngồi xổm

xuống trước mặt gã.

Cậu thanh niên đứng bên cạnh Tiểu Bạch

bị hành động của Trầm Sùng doạ cho sợ đến suýt rơi cả trong mắt ra ngoài, há