
a cậu, cũng chính là cậu bé nhìn có
vẻ cao to, cũng có vẻ lớn tuổi hơn đang đứng bên cạnh cậu đây. Đại Vĩ là con
của một nhà dân trên đảo, điều kiện của gia đình không tốt lắm, bố chết sớm, để
lại hai mẹ con họ tự chèo chống với nhau. Cô nhi và quả phụ, thật sự không dễ
dàng gì. Mẹ cậu nhóc một mình nuôi cậu nhóc lớn lên, quá mệt mỏi nên cơ thể
cũng sinh bệnh.
Đại Vĩ là một cậu bé rất thật thà,
chất phác… Nói dễ nghe thì là thế, còn nếu nói thẳng ra, thì IQ của cậu bé hơi
thấp. Đã mười ba tuổi rồi, nhưng vẫn rất hồn nhiên, ngây thơ, ai nói gì cũng
tin. May mà người dân trên đảo đều giản dị, lương thiện, nên cũng chú ý giúp đỡ
hai mẹ con cậu nhiều.
“Chắc chắn mà. Anh trai lớn đó bảo tôi
đến đây tìm anh ấy.” Gần đây, mẹ Đại Vĩ bị ốm, cậu nhóc muốn gánh vác bớt việc
chi tiêu trong nhà, nên quyết định đi tìm việc làm. Trước kia, Đại Vĩ cũng
thường giúp một vài việc lặt vặt trong một cửa hàng nhỏ trên đảo, kiếm chút
tiền về giúp mẹ.
Một lần, khi Kỷ Duệ tan học, nhìn thấy
Đại Vĩ bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nên mới tiện tay giúp cậu nhóc thoát khỏi
vòng vây. Sau đó, Đại Vĩ trở thành bạn thân của cậu bé, có chuyện gì cũng
thường chạy tới bàn bạc với cậu. Vì thường xuyên qua lại, nên Đại Vĩ càng tin
tưởng, coi Kỷ Duệ như một ‘ông anh tri kỷ’.
Đứa bé này, hơi khờ một chút, nhưng
cũng vì quá thật thà, chất phác, nên cảm giác về thiện ác trong lòng cậu ta
cũng rất thuần khiết, cậu ta biết Kỷ Duệ thật lòng đối xử tốt với cậu.
Kỷ Duệ không nói gì, quan sát tình hình
xung quanh, nhìn đồng hồ. Đã qua giờ tan học hơn nửa tiếng, nếu không về, Kỷ
Tiểu Lương sẽ rất lo lắng.
Khoảng hơn mười phút sau, hai thanh
niên mặc quần bò rách, áo phông, miệng nhai kẹo cao su đi từ bên kia cổng công
xưởng tới.
“Đến rồi —,” Đại Vĩ kéo tay Kỷ Duệ,
vui vẻ chạy tới: “Anh trai lớn, em đến rồi.”
Thanh niên kia biết Đại Vĩ, nên cũng
không nói thêm gì, mà nhìn về phía Kỷ Duệ: “Mày thì sao? Cũng muốn đến tìm việc
làm à?”
Hòn đảo nhỏ này được khai thác để kinh
doanh du lịch, nên lượng người đến đây rất lớn. Người nhiều, đương nhiên cũng
nói lên rằng đối tượng đều rất tạp nham. Người tốt người xấu, khách du lịch với
kẻ trộm cắp trộn lẫn vào nhau lên đảo, thực hiện một số giao dịch phi pháp. Nhờ
hai vị người lớn trong nhà ban tặng, mà linh cảm của Kỷ Duệ về các tin tức kiểu
này nhạy bén hơn những đứa trẻ đồng lứa rất nhiều.
Ngay khi nhìn thấy hai thanh niên kia,
cậu bé không khỏi đề cao cảnh giác. Hai gã đó đều rất gầy, nhưng không phải
dạng gầy khoẻ mạnh, mà nhìn có vẻ mệt mỏi, ánh mắt không có thần thái, giống
như thiếu ngủ trầm trọng, thỉnh thoảng lại chun mũi sụt sịt, giống người bị
cảm… Chỉ từ mấy dấu hiệu này đã đủ thấy, hai gã kia là dân nghiện.
Công việc mà mấy kẻ nghiện ngập giới
thiệu thì sẽ là loại việc gì?
Trong lòng Kỷ Duệ đã hiểu ngay ý đồ
của bọn họ, lần này Đại Vĩ bị lừa rồi.
“Vâng ạ, anh trai lớn…” Kỷ Duệ ngây
thơ chớp chớp mắt: “Anh Đại Vĩ nói ở đây có thể kiếm được tiền, em muốn kiếm
tiền mua kẹo ăn.”
Những lời nói ngây thơ của cậu nhóc khiến
hai gã kia bật cười, thầm nghĩ, lần này thực sự đã tìm được người làm rồi, đang
định giao đồ giấu trong ngực ra cho hai cậu nhóc, thì ngoài cửa lại xuất hiện
một người khác: “Nếu chúng mày thật sự đưa hàng cho tên nhóc kia, thì chúng mày
cứ chờ mà vào ăn cơm tù đi.”
Kỷ Duệ kinh hãi, nhìn về phía cửa công
xưởng. Vì ngược sáng, nên cậu không nhìn rõ là ai đến… Có điều, dựa vào những
gì gã nói, cậu biết, gã này không phải bạn, là địch!
“Mày nói gì thế?” Hai gã kia nhìn về
phía gã đứng ngoài cửa.
“Mẹ của thằng nhóc kia, lúc trước là
cảnh sát, bố nó là… đặc công, còn ông nội nó là nhân vật lớn trong Quân đội…”
Giỏi thật! Lại nắm rõ về cậu như vậy!
“Chạy mau!”
Kỷ Duệ nắm chặt lấy tay Đại Vĩ, nhanh
chóng phóng sang một hướng khác.
“Còn không mau bắt chúng nó lại!” Gã
kia quát lên với hai gã thanh niên vẫn đang còn bị chấn động vì thân thế của Kỷ
Duệ.
Lúc này, hai gã kia mới chợt giật
mình, vội vàng đuổi theo.
Đầu óc của Kỷ Duệ dùng rất tốt, thậm
chí, có đôi khi còn tốt hơn cả người trưởng thành, nhưng mà… Về sinh lý mà nói,
thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, hai cái chân nhỏ bé kia có chạy cũng chẳng
chạy được bao xa. Cố gắng không được bao lâu, còn chưa chạy được ra khỏi cửa
công xưởng, cậu đã bị hai gã thanh niên kia đẩy ngã nhào xuống đất…
Xong rồi!
***
“Lạ thật!” Kỷ Lương nhìn xuyên qua cửa
sổ phòng bếp ra ngoài đường, rồi lại nhìn đồng hồ: “Hơn sáu giờ rồi, sao anh
Duệ còn chưa về?” Vì cô còn phải vòng qua bệnh viện đón Hạ Vũ về nhà, nên
bình thường, sau khi tan học, cô đều đi trước, sau đó, Kỷ Duệ tự về nhà một
mình. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đi chơi một chút với đám bạn học, nhưng bình
thường sẽ không về quá muộn. Nếu lỡ về muộn, cậu nhóc cũng sẽ gọi về nhà báo
một tiếng để cô đỡ lo.
“Anh Duệ có gọi điện về không?” Cô ló
đầu ra khỏi phòng bếp, hỏi người đàn ông đang ngồi đọc báo trong phòng khách.
“Không thấy.” Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn
thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, liền đặt báo xuống: “Để anh ra ngoài xem.”
N