
Sáng sớm, ánh mặt trời đã cực kỳ chói
chang, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, tiếng chim hót líu lo cùng với ánh mặt
trời nóng bỏng bao quanh ngôi biệt thự rất tao nhã, lịch sự này. Đây là một căn
nhà ở hòn đảo phía Nam, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Vì muốn Hạ Vũ có thể sớm
hồi phục, nên cả nhà họ đã chuyển tới đây.
Đây là một hòn đảo nhỏ, lấy du lịch
làm ngành nghề chính, cuộc sống của người dân trên đảo rất nhàn hạ, là một thời
thích hợp để dưỡng bệnh.
Đứa bé đạp xe đạp phát báo sáng, thuần
thục rút lấy một tờ báo bên hộp gỗ cạnh xe, nhét vào hộp thư ở ngoài cửa lớn,
sau đó lắc lắc chuông xe đạp, thông báo cho chủ nhà biết báo đã được đưa tới.
Một lát sau, cánh cửa gỗ mở ra, một cậu nhóc vô cùng đáng yêu bước ra, lấy báo
từ hộp thư, vừa đi vừa đọc:
“Kỷ Tiểu Lương, nắng đến mông rồi mà
mẹ còn không rời giường à?” Chỉ trên quãng đường ngắn từ cửa chính vào nhà, cậu
đã xem qua một lượt tin tức trong tờ báo, không có tin gì quan trọng. Cậu ném
tờ báo xuống ghế salon rồi cao giọng gọi.
Trong phòng ngủ ở tầng trên bên tay
phải, trên chiếc giường lớn, một tấm chăn mỏng trùm lên hai cơ thể. Nghe tiếng
ồn ào bên ngoài, người dưới chăn hơi cử động một chút, sau đó lại rất bình tĩnh
gọi:
“Phải dậy rồi.” Người đàn ông nằm bên
trái giường đưa tay vỗ vỗ mông người phụ nữ nằm bên phải qua tấm chăn.
“Ừm…” Cô nàng đó hơi nhúc nhích người,
ậm ừ trả lời nhưng cũng không định rời giường.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, vén mái
tóc đang xoã xuống mặt cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô. Con cũng sắp
tám tuổi rồi, mà sao nhìn cô vẫn giống một cô sinh viên vừa tốt nghiệp thế này
chứ. Thấy cô vẫn còn muốn ngủ, anh nghĩ một chút, rồi cũng không gọi cô nữa,
dùng hai tay chống người ngồi dậy, kéo chiếc xe lăn đặt cạnh giường tới…
“Chờ em…”
Người phụ nữ vốn còn đang ngủ, bật
nhanh dậy, giọng vẫn rất ngái ngủ, nhưng cơ thể phản ứng vô cùng nhanh nhẹn:
bước vọt qua người người đàn ông kia, kéo chiếc xe lăn bên cạnh giường tới, sau
đó đỡ người đàn ông ngồi vào xe…
“Anh tự làm được mà.” Hạ Vũ nhìn dáng
vẻ đói ngủ kia của cô, anh thật sự hy vọng cô có thể ngủ nhiều hơn một chút.
Kỷ Lương vặn vặn người, nhìn đồng hồ:
“Cũng phải dậy rồi, nếu không ông cụ non kia sẽ kêu em ầm ĩ mất.” Ông cụ non
đương nhiên là để nói về cậu con trai bảo bối phiền phức kia của cô rồi.
Theo lẽ thường, thì những đứa trẻ nhà
khác đều phải để cho bố mẹ gào thét mới chịu dậy, vậy mà nhà họ lại ngược lại,
người không chịu dậy là mẹ, còn người kêu gào lại là cậu con trai.
Sau khi đỡ Hạ Vũ ngồi lên xe lăn, cô
đột nhiên dừng lại, cầm tay lái, nhìn chằm chằm Hạ Vũ một lúc lâu: “Hình như…”
“Sao thế?” Có chuyện gì khác lạ sao?
“Hình như có chút da chút thịt rồi
đấy.” Cô vươn tay xoa xoa mặt anh: “Béo hơn chút rồi.”
Hạ Vũ cũng giật mình, đưa tay sờ sờ
mặt mình, hình như… đúng là béo hơn trước một chút.
“Ha ha ha, đồ ăn của anh Duệ ngon quá
mà.” Kỷ Lương hơi nhếch miệng, rồi vọt ra cửa, ló đầu ra ngoài: “Anh Duệ, bố mẹ
dậy rồi.” Cô gào lên một câu như vậy rồi quay lại phòng, giúp anh tới toilet
đánh răng rửa mặt…
Đây là cuộc sống hiện tại của họ,
không có mạo hiểm, chỉ có cuộc sống nhàn hạ yên bình, giống mọi gia đình khác.
Công việc hiện giờ của cô, là giáo viên thể dục của một trường tiểu học.
Họ đã chọn rất nhiều nơi, cuối cùng
quyết định ở lại đây, ngoài việc môi trường sống ở đây rất hợp cho việc dưỡng
bệnh, còn vì ở đây có một bệnh viện rất tốt, có uy tín cao trong việc điều trị
phục hồi những thương tổn về thần kinh, Hạ Vũ đang điều trị ở đó.
Tuy bây giờ vẫn chưa có hiệu quả gì rõ
ràng, nhưng cô tin nhất định sẽ có hiệu quả, Hạ Vũ nhất định có thể đứng lên
một lần nữa.
Khi hai người xuống phòng ăn, anh Duệ
đã đến trường. Hiện giờ, cậu bé học ở ngay trường mà Kỷ Lương đang dậy. Đồ ăn
đã chuẩn bị sẵn trên bàn, là bữa sáng điển hình của người Trung Quốc, sữa đậu
nành với quẩy và màn thầu, do cậu nhóc ra ngoài mua từ sáng sớm.
Kỷ Lương nhét một chiếc màn thầu vào
miệng, cầm tờ giấy thông báo trên bàn đọc: “A…”
“Sao thế?” Hạ Vũ rót cho cô cốc sữa
đậu nành, không muốn cô chỉ ăn quẩy và màn thầu không: “Uống đi.”
“Không có…” Kỷ Lương không định nói,
nhưng nghĩ một chút, lại thay đổi ý định: “Trường học tổ chức đại hội thể dục
thể thao của các con và phụ huynh.”
Hạ Vũ uống một ngum sữa đậu nành, cầm
tờ thông báo trên tay cô, nhìn lướt qua: “Cuối tuần à…”
“Hôm đó anh cũng đi cùng đi.” Kỷ Lương
nói. Cô vốn lo lắng rằng tình hình Hạ Vũ thế này mà tới trường học, có thể sẽ
phải nhận những ánh mắt khác thường, nên không muốn để anh đi. Nhưng nghĩ lại
thì, nếu làm vậy, chẳng phải chính cô đã coi Hạ Vũ thành một người tàn phế từ
trong tiềm thức hay sao… Cho nên, cô mới thay đổi ý định, cô muốn đưa Hạ Vũ đi,
muốn để anh tham dự, muốn anh giống với tất cả mọi người.
Hạ Vũ hiểu suy nghĩ của cô, cũng không
nói gì. So với cảm giác chán nản, không thể chấp nhận ban đầu, thì giờ anh đã
khá hơn nhiều. Bất kể là về tâm lý hay sinh lý, anh đều rất ổn. Anh không nghĩ
sẽ có một ngày mình như thế này, s