
g
cự lại sức hấp dẫn của X…”
Thi Thanh Trạch nói xong, chậm rãi
đứng lên: “Đối với tôi mà nói, cơ hội được đọ sức với anh, cũng là một sự hấp
dẫn khiến người ta khó có thể kháng cự được. Anh là một người mà tôi rất khâm
phục.” Hắn hơi tiếc nuối liếc mắt nhìn hai chân anh: “Không ngờ một phát súng
lại tạo thành kết quả như vậy…” Ý định ban đầu của hắn, chỉ là hy vọng một phát
súng đó sẽ làm Hạ Vũ bị thương mà thôi, không ngờ lại khiến hai chân của anh
mất đi tri giác.
Hạ Vũ nhẹ xoa hai chân mình: “Cậu sẽ
thực sự bắt Tiểu Lương và nhóc quỷ kia giao cho mấy người đó sao?”
“Anh nói thử xem?” Thi Thanh Trạch khẽ
cười: “Nếu tôi không làm, cũng sẽ có những người khác làm. Không phải sao? Chi
bằng, để tôi tự làm còn hơn…”
Hạ Vũ giật mình, sau đó chợt hiểu ra,
khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Nói cảm ơn bây giờ vẫn hơi sớm…” Thi
Thanh Trạch giơ khẩu súng trong tay lên.
Hạ Vũ biến sắc: “Thanh Trạch, dừng
tay!”
Pằng —-
Viên đạn xuyên qua thân thể, màu máu
đỏ tươi chói mắt chảy ra từ miệng vết thương, rơi xuống đất…
“Tài bắn súng của Tần Dịch… thật quá
giỏi.” Thi Thanh Trạch nhìn tay phải đã không còn dùng sức được của mình, viên
đạn bắn thẳng vào xương bả vai của hắn, cánh tay này, xem như vô dụng rồi: “Sau
này, Thi Thanh Trạch sẽ không bao giờ… có thể cầm súng được nữa, cũng coi như
một nửa phế nhân… Như vậy, cũng sẽ không có ai tìm đến nữa…” Hắn khẽ cười nói.
Trên mặt không có chút vẻ đau đớn nào, giống như cánh tay bị thương kia cũng
không phải của hắn: “Hạ Vũ, anh có năng lực hơn tôi, anh cũng bạo dạn hơn tôi…
Hy vọng anh có thể giải quyết hết những việc này…” Hắn tháo sợi dây chuyền trên
cổ xuống, ném cho anh: “Đây là chứng cứ mà tôi thu được từ mấy lão già đó trong
suốt mấy năm qua… Có thể sử dụng được hay không, hoặc là, nên dùng như thế nào…
thì phụ thuộc vào anh!”
Hạ Vũ nhận sợi dây chuyền đã dính máu
kia, phát hiện trên miếng ngọc có một khe hở, anh dùng sức ấn xuống, mặt ngọc
liền vỡ ra, có một con chíp nhỏ giấu bên trong.
“May mà Lương Lương bé nhỏ và anh Duệ
không ở đây…” Nếu không, hắn thật sự không biết phải đối mặt với hai người họ
như thế nào. Thi Thanh Trạch ném súng xuống đất: “Tôi không thể nói câu từ biệt
với hai mẹ con họ… Anh nhất định… phải coi trọng họ, có lẽ, một ngày nào đó,
tôi sẽ còn quay trở lại, cướp cô ấy về…”
Thi Thanh Trạch lẳng lặng ra đi. Mấy
năm sau, Kỷ Lương cũng không thể nghe ngóng được tin tức gì về hắn, nhưng,
những chuyện này nói sau.
*
Quay về bên biệt thự, đám Kỷ Lương và
Trầm Sùng lẻn vào trong nhà. Tuy đã rất cẩn thận, nhưng mấy tên vệ sỹ lực lưỡng
kia cũng không phải đám bị thịt, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường…
Cùng lúc đó, trong nội thành cũng xảy
ra nhiều vụ ẩu đả của các bang nhóm xã hội đen. Đám săn tin của bên truyền
thông đều bị thu hút qua đó, cả mấy phóng viên vốn đang ở cô nhi viện, chờ đến
chiều để chụp ảnh đưa tin về hoạt động của Lật Điền Khẩu Nhất Lang với đám trẻ
mồ côi cũng bị điều đi lấy tin về việc xung đột giữa các bang nhóm xã hội đen…
Đúng lúc này, một đoàn xiếc Trung Quốc tới cô nhi viện, biểu diễn từ thiện cho
đám trẻ mồ côi. Cô nhi viện nhất thời vô cùng náo nhiệt, các tiếng gõ trống
khua chiêng ầm ĩ đã át đi tiếng súng trong biệt thự…
Căn biệt thự độc lập biến thành một
chiến trường nhỏ!
Pằng pằng pằng pằng —-
Tiếng súng vang lên liên tiếp trong
căn biệt thự, khi thì thưa thớt, lúc lại dày đặc, khói bụi, mảnh vỡ bay tán
loạn khắp nơi, đạn găm vào tường, sàn nhà, bắn vỡ thuỷ tinh, đồ gia dụng đổ vỡ
khắp nơi…
Trong khoảnh khắc cửa bị đá văng, Kỷ
Lương bóp cò theo phản xạ, đồng thời lăn một vòng trốn ra sau ghế salon, ngọn
lửa phóng ra từ họng súng đen ngòm, lao về phía bóng người vừa phá cửa vào—
Bóng người đó không tránh cũng không
nấp, vẫn đứng thẳng như núi, nhận lấy viên đạn của cô. Hắn không tránh, vì hắn
không thể tránh, hắn phải bảo vệ người sau lưng hắn. Là Lật Điền Khẩu Nhất Lang
quần áo hỗn độn.
Hắn là Hạnh Bình, chính người đàn ông
sau lưng đã đặt tên cho hắn.
Cái tên này rất ít khi được gọi tới.
Đa phần, hắn đều yên lặng ẩn mình trong chỗ tối, chờ lệnh của người đàn ông
kia.
“Hạnh Bình!” Lật Điền Khẩu Nhất Lang
nhìn thấy Kỷ Lương đang trốn sau salon: “Bắt cô ta… Bắt cô ta…” Lão biết khuôn
mặt này, đúng! Chính là khuôn mặt này, là người phụ nữ Trung Quốc tên Kỷ Lương,
là Hạnh Bình… À, có lẽ nên nói rằng, là con gái của người đàn ông tên Lâm Hải
Bình.
Nhiều năm trước, một người bạn học
Trung Quốc của lão đến đây, đưa cho lão xem tài liệu về X… Mấy năm gần đây, vì
muốn tiếp tục nghiên cứu X, mà lão đã tiêu phí một lượng tiền rất lớn, sai
người đưa từng nhóm từng nhóm người ở Đông Nam Á sang làm vật thí nghiệm, nhưng
không có kết quả khả thi. Cho tới thời điểm này, người thích ứng tốt nhất với
X, chỉ có Hạnh Bình! Gien trong cơ thể hắn là thích hợp nhất… Lão cần có nhiều
người mang gien của Hạnh Bình hơn…
Hạnh Bình! Kỷ Lương run người, lập tức
phát hiện ra một bóng đen lao vụt về phía này. Cô nhanh chóng ngăn được cú đá
của người kia. Lần này, cô đã nhìn