
ói xong, anh tự lăn xe ra cửa. Lúc
vừa tới cửa, lại quay về, nói vọng vào phòng bếp: “Phần cơm của anh nhớ cho
nhiều hạt tiêu đen một chút nhé.”
“Em biết rồi!”
Giọng cô vọng ra từ trong bếp, sau đó
là những tiếng bát đũa, nồi niêu chạm leng keng vào nhau, tràn đầy hương vị của
cuộc sống gia đình.
Hạ Vũ ra khỏi nhà, hỏi mấy nhà hàng
xóm có con là bạn học của Kỷ Duệ.
“Không có, cháu không đi cùng bạn ấy
ạ.”
“Lúc tan học Kỷ Duệ đã về luôn rồi mà?
Giờ vẫn chưa về ạ?”
“Tôi không biết! Không phải Kỷ Duệ có
di động sao? Anh gọi thử xem…”
Vì gọi không thấy ai nghe máy, nên mới
phải đi ra ngoài tìm chứ: “Cảm ơn.” Hạ Vũ nói cảm ơn rồi lăn bánh xe đi tới nhà
hàng xóm cuối cùng, đồng thời rút điện thoại gọi cho Kỷ Duệ —-.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã
tắt…” Giọng nữ máy móc đáp lại cũng thông báo cho anh biết máy Kỷ Duệ đã tắt.
“Tên nhóc này, chạy đi đâu thế không
biết.” Hạ Vũ ngắt điện thoại, đang định cất máy đi, thì thấy có cuộc gọi đến.
Anh nhìn màn hình hiển thị, rồi nhận cuộc gọi: “Alo… Bố, có chuyện gì… Bố nói
sao…” Anh nhíu chặt mày lại: “Sao hắn lại trốn thoát được… Được rồi… Con biết
rồi… Con sẽ nói cho bọn họ biết… Bố cũng phải cẩn thận một chút… Vâng, được
rồi, con liên lạc sau!”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ lại gọi
thẳng về nhà: “Tiểu Lương, tiểu Duệ đã về chưa… Vậy anh đi hỏi thêm một chút…
Đúng rồi, bố vừa gọi cho anh…” Hạ Vũ báo tin tức vừa nhận được cho cô: “… Mấy
ngày này em phải để ý một chút…” Chuyện như vậy, nói sớm một chút cho đỡ rắc
rối: “Ừ… Anh sẽ cẩn thận…”
Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến căn
nhà cuối cùng, gõ cửa.
“Xin hỏi, hôm nay lúc tan học, cháu có
nhìn thấy Kỷ Duệ không?”
“Tiểu Duệ à…” cô bé vuốt vuốt hai bím
tóc: “Có ạ, lúc cháu về, nhìn thấy bạn ấy đi cùng Đại Vĩ.”
“Đại Vĩ…” Hạ Vũ biết cái tên này:
“Cháu có biết họ đi đâu không?”
“Không ạ!” Cô bé khẽ lắc đầu: “Cháu
muốn đi theo, nhưng Đại Vĩ không cho cháu đi cùng.”
“Được rồi, cảm ơn cháu nhiều!”
Tuy anh không phải người bi quan,
nhưng mà… mọi chuyện thường phát triển theo hướng mà mọi người không nghĩ tới
nhất. Sau khi nhận được tin Đại Vĩ cũng không về nhà, trong lòng Hạ Vũ đã có
một suy nghĩ không tốt.
Đầu tiên là cuộc điện thoại mà bố anh
gọi tới, hiện giờ lại không có tin tức của tên nhóc quỷ kia, anh thật sự không
muốn liên kết hai chuyện này với nhau, nhưng mà, hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng
lai!!!
Anh xoa xoa mặt, nhìn Kỷ Lương đang
đứng ở ngoài cửa nhà cách đó không xa, mặt đầy vẻ lo lắng.
Kỷ Lương nhìn về phía anh, lại nhìn
sau lưng anh, không thấy bóng dáng của tên nhóc quỷ kia đâu: “Anh Duệ đâu?”
Hạ Vũ bỗng có cảm giác bị rình rập,
liền quay sang nhìn thẳng vào bên phải, xung quanh tối đen như mực, khiến anh
không thể nhìn thấy gì. Anh nháy mắt với Kỷ Lương: “Vào trong nhà rồi nói.”
Kỷ Lương hiểu ý, đẩy xe cho anh vào
nhà, đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, trong bóng tối bên
phải nhà bọn họ, một bóng đen bắt đầu cử động, đôi mắt sáng lên trong bóng đêm,
lẳng lặng nhìn nhà họ Kỷ một lúc lâu, sau đó xoay người biến mất…
Vừa vào nhà, Kỷ Lương liền túm lấy tay
Hạ Vũ: “Có phải anh Duệ đã xảy ra chuyện gì không?”
“Bây giờ còn chưa xác định được.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng đôi lông mày của anh thì nhíu chặt đến mức có thể
kẹp chết con muỗi.
“Sao có thể thế được…” Giờ phút này,
lòng Kỷ Lương như kiến bò trên chảo nóng, cô đi đi lại lại: “Làm sao bây giờ?
Nếu thật sự bị gã kia bắt đi, vậy…”
“Không sao đâu!” Hạ Vũ cầm tay cô:
“Người mà đối phương muốn đối phó là anh, dù bọn họ bắt tiểu Duệ đi, cũng sẽ
tạm thời không làm gì thằng bé đâu.”
“Sao có thể thế được…” Kỷ Lương nhìn
anh, mặt càng ưu sầu hơn: “Đối phương sẽ đối phó với anh…”
Hạ Vũ kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, nhẹ
nhàng hôn lên mặt cô: “Em yên tâm, tiểu Duệ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vậy còn anh?”
“Anh cũng sẽ không có chuyện gì!” Anh
mỉm cười, hứa với cô, sau đó đi gọi vài cuộc điện thoại.
Cho đến khi thức ăn trên bàn dần nguội
lạnh, kim đồng hồ chỉ vào số tám, di động của Hạ Vũ rốt cuộc cũng vang lên…
Người dân trên hòn đảo nhỏ này đều là
dân bản xứ, rất giản dị, nhưng theo sự tiến bộ của xã hội cùng với sự phát
triển kinh tế, càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi không cảm thấy thoả mãn với
cuộc sống trên đảo nữa, mà chọn xông pha ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Vì
thế, dần dần, trên đảo chỉ còn lại một số người trung niên, người cao tuổi và
đám trẻ con — do bố mẹ lăn lộn bên ngoài xã hội, nên không có thời gian chăm
sóc, sẽ gửi con về cho ông bà nội ngoại trên đảo chăm hộ; và một số người ở bên
ngoài lên đảo thuê cửa hàng để kinh doanh, một số khách du lịch, khiến cho hòn
đảo trở nên rất hỗn tạp.
Điều này cũng khiến cho một số phần tử
tội phạm thừa cơ trộn lẫn vào, nhất là mất tay… buôn ma tuý.
Khi Kỷ Duệ tỉnh dậy, cậu phát hiện tứ
chi của mình bị trói chặt, nhốt trong một căn phòng nhỏ. Nhìn qua cửa sổ, có
thể thấy được sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Chắc chắn Kỷ Tiểu Lương sẽ lo muốn
chết, cậu nghĩ vậy.
“Tiểu Duệ.”
“Đại Vĩ, cậu ổn không?” Cậu bé quay
sang nhìn