
được.” Nói xong, hắn ta
còn chỉ chỉ vào hai cánh tay và chân của mình đã bị Thi Thanh Trạch “bắn phế bỏ” nữa.
Trời ạ! Kỷ Lương thầm chửi bậy, dám chơi trò này với cô, không biết biệt hiệu của cô là người đàn bà lưu manh hay sao?!
“Anh cũng may mắn thật.” Kỷ Lương như
cười như không nhìn hắn ta: “À mà, tôi vừa giết con rắn kia, nghe nói
máu rắn rất bổ, tôi cho anh nếm một chút nhé.” Nói xong, cô liền nhặt
con rắn bị cô cắt đứt đang nằm trên mặt đất kia lên: “Lại đây, cắn một
miếng bổ sung thể lực nào. Nếu không đủ, tôi sẽ cho người đi tìm cóc,
chuột này nọ. Người Trung Quốc chúng tôi vốn đều rất nhiệt tình hiếu
khách, lấy việc giúp người làm niềm vui mà.”
Tên lính Mỹ trừng mắt nhìn thân rắn đen
bóng, rồi lại nhìn Kỷ Lương, nhớ tới chuyện tay cô vừa cắt đôi con rắn,
mà da đầu cũng run lên…
Sau khi lấy được những tin tức cần
thiết, Kỷ Lương cầm súng bắn vào ngực gã lính Mỹ kia: “Anh chết.” Sau
đó, cô bắt đầu đưa tay cởi quần áo của hắn.
“Lương… Lương Lương bé nhỏ…” Thi Thanh
Trạch hoảng sợ nhìn tốc độ cởi quần áo người kia của cô, hắn thầm nghĩ,
không phải Kỷ Lương bị con gì đó cắn chứ? — Trong tiểu thuyết không
phải thường có tình tiết, ở trong những khu rừng ẩm ướt thế này, rất hay xuất hiện những con sâu bọ không biết tên, vừa cắn đã khiến đầu óc của
người ta không tỉnh táo hay sao: “Em… em bình tĩnh một chút! Cứ mạnh mẽ
như vậy không hay lắm đâu… Hơn nữa, đám lính này đều chết hết rồi, em
làm thế… không phải là cưỡng bức thi thể hay sao…” Khẩu vị nặng quá:
“Chi bằng em thả hắn ra, xông vào tôi đây này!” Đến đây, vì cô, hắn có
thể cống hiến ** của chính mình.
Kỷ Lương không thèm quay đầu lại: “Thi
Thanh Trạch, bà đây tình nguyện cưỡng bức thi thể cũng không muốn cưỡi
lên người anh!” Cô không cần đoán cũng biết trong đầu tên xấu xa kia
đang nghĩ gì rồi.
“Lương Lương bé nhỏ, em…” Thi công tử đưa tay ôm lấy ngực, ra vẻ rất đau lòng.
“Đừng có anh anh tôi tôi nữa, các cậu
cũng mau lại đây, lột hết quần áo của họ ra, mặc vào.” Lột áo xong, cô
bắt đầu đưa tay xuống quần. Tên lính Mỹ giật mình muốn phản kháng, thì
Kỷ Lương đã lườm hắn một cái: “Sao? Các anh định làm xác chết sống lại
à? Xác chết tiên sinh, xin anh phối hợp với chúng tôi, diễn cho tốt nhân vật của mình đi.” Xác chết phải làm thế nào thì tự mà hiểu chứ, còn lộn xộn.
Sau khi hiểu được ý đồ của Kỷ Lương, cả đám ba chân bốn cẳng lột sạch quần áo của đám lính kia, chỉ có tên
lính bắn tỉa là cực kỳ phối hợp, tự giác nói: “Đừng lột nữa, tự tôi
cởi.”
Vì thế, ba phút sau, bốn người Kỷ Lương
mặc quần áo màu xanh của đám lính kia, sau đó xé hết quần áo của mình,
đồng thời gói đám lính kia lại, vứt sang bên vệ đường. Nhìn năm tên lính Mỹ trần truồng, ánh mắt cậu lính “cua” đảo xuống, nhìn chỗ hơi phình ra ở quần lót của bọn họ, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, oán hận phun ra một
câu: “Mẹ nó!… Mấy gã nước ngoài này ăn cái gì vậy không biết.”
Kỷ Lương cười quái dị: “Này nhóc cua,
cậu đừng có nhìn chằm chằm người ta như vậy, cẩn thận người ta nghĩ cậu
có hứng thú với ‘đồ chơi’ của người ta, lại tưởng cậu là GAY đấy.” Trong doanh trại vốn không thiếu mấy lời đồn đại này, trong đời lính của mấy
cậu nhóc gầy gò này luôn có những dấu vết mờ ám như vậy: “Đi thôi!”
Bốn người chỉnh đốn lại hành trang, yên
lặng, nhanh chóng, tiếp tục đi về phía khu biệt thự. Ở đằng sau, một đôi ngươi màu lam sẫm nhìn chằm chằm vào bóng Kỷ Lương…
“Lần này tính toán sai rồi.” Một tên lính nhìn thân hình trần trụi của mình, rồi lầm bầm chửi: “Eric, anh nhìn gì vậy?”
Người đàn ông được gọi là Eric chính là
tay bắn tỉa kia, hắn đưa một tay lên xoa cằm, nhìn chằm chằm về hướng
bọn Kỷ Lương rời đi: “Rất thú vị, cô gái Trung Quốc kia ấy.”
Mấy tay chiến hữu không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn.
“Cho xin đi, Eric.” Có người không chịu
nổi khẩu vị kỳ quái của hắn, liền đặt tay lên vai hắn: “Trên đường quay
về Mỹ, tuỳ tiện tìm một người cũng hơn đứt cô nàng kia rồi.” Cô nàng
kia… có thật là phụ nữ không? Nhìn mãi cũng không phân biệt được đâu là
ngực, đâu là mông, có cảm giác gì được chứ, cân lên cân xuống cũng chưa
chắc đã được ba lạng thịt, đứng thẳng người thì chẳng khác gì đàn ông.
Hơn nữa, cái thủ đoạn kia của cô ta… F**k! Phụ nữ ấy mà… vẫn nên dùng
một câu truyền thống của Trung Quốc: là liễu yếu đào tơ thì đáng yêu hơn nhiều. Cái người tên Kỷ Lương kia, không ổn chút nào.
Eric nhìn mặt cả đám chiến hữu đều dính
màu đỏ, liền đưa tay chỉ chỉ vào tim mình: “Cô bé kia, bắn trúng tim tôi rồi!” Một câu nói thật quá lãng mạn.
Mọi người nhìn theo ngón tay hắn, mới
phát hiện ra, ở chỗ tim hắn, có một vệt màu đỏ — Eric trúng hai phát
đạn, một phát trên đầu, là từ tay bắn tỉa đối diện với hắn, còn phát
trên ngực… là từ người tên Kỷ Lương kia sao?
Thi Thanh Trạch không biết, Tần Dịch không biết, cậu lính cua lại càng không thể biết được, lúc đó Kỷ Lương
đã bắn tổng cộng hai phát đạn, mà khoảng cách giữa hai lần bắn đó rất
ngắn, dường như không phát hiện ra, trừ Eric ở trên cao, nhìn thấy tất
cả mọi việc. Đương nhiên, hắn cũng tặng lại Kỷ Lươ