
ng một viên đạn, có
điều, viên đạn đó không trúng vào điểm yếu, nhưng cũng có thể coi như
khiến cô bị thương.
Eric nhìn mấy bộ quân phục dằn di của
phe đỏ đã bị xé rách đang che ở thân dưới của mình! Xem ra cô ấy đã định “thuận tiện” cởi bỏ quần áo của mình, huỷ bỏ chứng cứ — cứ như vậy, thì cô ấy coi như không phải là người bị thương nữa. Nghĩ vậy, Eric không
nhịn được, bật cười rất thâm trầm: “Thật thú vị…” Cô bé tinh quái này
đùa giỡn mà không lộ chút sơ hở nào, khiến cho hắn không thể nói được
gì.
Vì có thông tin trực tiếp, nên bọn Kỷ Lương xuyên qua rừng cây, rốt cuộc cũng thấy được ngôi biệt thự bỏ hoang bên bờ biển kia.
Bốn người vừa định thở phào một hơi, thì bên tai Kỷ Lương nghe thấy một tiếng động bất thường, cô giật mình: “Tản ra!”
Vừa nói xong, hai người Thi Thanh Trạch
và Tần Dịch đã nhanh chóng tìm được chỗ ẩn nấp, còn cậu lính ‘cua’ vì
vừa nhìn thấy biệt thự, đang muốn vươn người thư giãn gân cốt, nên khi
Kỷ Lương nói xong, cánh tay cậu cũng mới buông xuống, đang định tìm chỗ
trốn thì đã không kịp, đối phương đã nhìn thấy cậu, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cậu.
Cậu lính cua nhìn chằm chằm vào mấy tay lính Mỹ ở góc rẽ, trong đầu thầm nói: Mẹ nó, chết chắc rồi.
Pằng!
Một tiếng súng thánh thót vang lên, bắn
thẳng vào đầu tay lính vừa đi từ trong rừng ra, đối phương cảnh giác
nghĩ cậu lính ‘cua’ có thể là con mồi, nên cũng nhanh chóng tìm yểm thế. Cậu lính ‘cua’ lập tức chui vào một bụi cỏ ven đường trốn. Khi mọi
người đang nghĩ sắp có một trận mưa bom bão đạn, khi đám lính Mỹ tập
trung, chăm chú hướng súng về phía trước, thì Kỷ Lương luồn ra phía sau, bịt miệng một tay lính Mỹ từ đằng sau, đặt dao găm lên cổ hắn, làm
tượng trưng hành động cứa cổ hắn, sau đó đoạt súng trong tay đối phương, nhanh chóng bắn gục tên lính gần đó, còn lại một tên dường như phát
hiện ra phía sau có biến động, vừa xoay người thì một viên đạn đỏ từ
đằng sau bắn thẳng tới…
Khá lắm!
Kỷ Lương quay sang dựng ngón cái với Tần Dịch và Thi Thanh Trạch.
Tính ra, vừa rồi bọn họ đã xử lý năm
tên, giờ thêm bốn tên nữa. Phe xanh đã tổn thất chín người dưới tay họ.
Dựa vào tư liệu lúc trước, thì bên phe xanh có tổng cộng hai mươi người, trừ năm người trong biệt thự, còn mười lăm người mai phục trong rừng,
nói cách khác, là còn sáu người nữa.
Chỉ với bốn người bọn họ…
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau: đấu cái rắm ấy!
Sắc trời bắt đầu hửng sáng, mặt biển rất êm ả, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng đập vào tai họ, mùi gió biển nhàn nhạt
làm cho Kỷ Lương không kìm được, khẽ hít sâu một hơi.
Một con thuyền từ đằng xa đang đi tới,
khi đám người Kỷ Lương phát hiện ra, cả bốn người đều không dám để lộ
tung tích của mình, hơi bực bội nhìn con thuyền kia… Trong mắt bọn họ
đều có thể nhìn thấy vẻ nghi hoặc.
Nguy hiểm, đang tới gần trong gang tấc…
Sắc trời lờ mờ chưa sáng hẳn, bờ biển
vắng người, thuyền… Mấy nhân tố đó kết hợp lại khiến người ta liên tưởng đến một từ: nhập cư trái phép.
Trước kia, Kỷ Lương gặp không ít chuyện
như thế này, cũng đã không ít lần bắt được đám người buôn ma túy, có
điều, khi đó trên người bọn họ dù gì cũng có súng thật, đạn thệt, hơn
nữa, còn hành động có tổ chức. Còn bây giờ, súng bọn họ cầm trên tay
cũng chỉ là súng bắn đạn màu của doanh trại huấn luyện, cũng không mặc
áo chống đạn… Chỉ mang mấy trang bị này, mà muốn đánh trực diện mấy tên
kia, thì đúng là đi tìm cái chết rồi.
Đám người Kỷ Lương đang muốn yên lặng rút về theo đường cũ, sau đó sẽ thông báo tình hình hiện tại với Hạ Vũ.
“Từ từ đã! Mọi người nhìn kìa.” Thi công tử đột nhiên lên tiếng, ý bảo có tình huống mới.
Người trên thuyền bước xuống, bê theo
một vài chiếc thùng gỗ. Một tên không cẩn thận, để cho thứ gì đó trong
thùng rơi ra, là bóng một khẩu súng màu đen. Đây… con mẹ nó, không phải
là nhập cư trái phép bình thường, mà là buôn lậu vũ khí.
“Tạm thời rút…”
Kỷ Lương vừa nói xong, đột nhiên cảm
thấy trong lòng hoảng hốt, sợ hãi, vừa quay đầu lại, cô đã cảm thấy gáy
đau nhói, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Kỷ Lương bị đánh thức dậy, nói chính
xác, là bị một tiếng gào thét thảm thiết như heo bị chọc tiết đánh thức
dậy, cô không vội mở mắt, trước hết lén thử động đậy tứ chi --- nhưng
không động được.
Hỏng rồi! Lòng Kỷ Lương như lạnh đi.
“Tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa.”
Một chậu nước đổ ập xuống đầu cô.
Kỷ Lương mở mắt ra, cô ngẩn người, đúng
là bị diệt sạch mà: Thi công tử, Tần Dịch, cậu lính “cua” đều giống cô,
bị chói như bánh chưng, hai tay quặt ra sau lưng, trói chặt vào ghế.
Người họ bị phủ không ít màu, xem ra, trước khi cô tỉnh lại, bọn họ đã
chịu tra tấn một trận rồi. Bên cạnh đó không xa, có mấy vũng nước màu đỏ máu, nhìn rất chói mắt.
Nhìn vị trí này, thì chắc hẳn họ đang bị nhốt trong ngôi biệt thự bỏ hoang kia… Vậy những người trong biệt thự đâu?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, gã
kia nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng khè khè do nhiều năm hút
thuốc: “Ý cô muốn hỏi mấy người kia đâu à?”
Kỷ Lương im lặng chống cự, từ gã đàn ông này tỏa ra khí tức rất nguy hiểm,