
, tài khoản tên “Hạ Vũ” này tuyệt đối, tuyệt
đối không thể nào thật sự là anh nhỏ mặt lạnh.
Tóm lại, bọn họ càng tình nguyện tin
tưởng rằng, người đang chơi tài khoản “Hạ Vũ” này, chắc chắn là đã bị
anh nhỏ mặt lạnh xử lý gì đó, cho nên mới dùng tên anh nhỏ để vào đây xả mối hận.
Nhắc đến hận thù, thì còn phải kể đến
tài khoản “gà con hầm nấm” nữa. Cái tên đó không phải chính là của Hạ
lão gia hay sao. Hôm đó, Hạ lão gia còn nói rất sâu xa với sếp của bọn
họ rằng: “Đám kỹ thuật các cậu cũng không giỏi lắm nhỉ!” Kết quả là sếp
nhà bọn họ mất hết thể diện, rồi không phải chính đám tiểu tốt như bọn
họ phải chịu khổ thì là ai!!!
Người ta nói, cha nợ thì con trả. Đám
người kỹ thuật vừa nhìn thấy hai chữ “Hạ Vũ” thì mắt đều phát sáng,
giống như chồn hôi nhìn thấy gà mái béo mập vậy.
Bên phía Kỷ Lương đương nhiên không biết rằng, bọn họ còn chưa xuất chiến thì cừu hận đã dâng trào. Đương nhiên, đó chỉ là vấn đề ngoài rìa, trước mắt, bọn họ còn có vấn đề nội bộ
nghiêm trọng hơn cần giải quyết — muốn diệt trừ ngoại xâm, trước tiên
phải ổn định nội bộ.
Mà vấn đề nội bộ này chính là: Hạ Vũ!
Lúc đầu bọn họ cứ nghĩ là cả ba người đi chơi một chút, không ngờ Tần Dịch cũng gào thét muốn tham gia. Tham gia thì tham gia, dù sao thêm một người cũng chẳng sao. Nhưng năm người đi
cùng nhau, bốn người chơi, còn thừa một người thì thế nào?
Kỷ Lương đang định cất lời, khéo léo đề
nghị anh quay về trước, cứ lo việc của mình, không cần phải ở đây. Nhưng còn chưa kịp nói thì Hạ Vũ đã nói trước:
“Anh cũng tham gia!”
Câu nói này tuy không khiến cô và Thi
Thanh Trạch sợ đến ngã ngửa. Nhưng nhìn dáng vẻ “Ông đây nói gì thì là
như thế” của anh, cả hai người cũng không có gan chó mà dám từ chối
không cho anh tham gia, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Kỷ Duệ. Ai
ngờ tên nhóc kia lại hoàn toàn phụ sự tin tưởng của họ, đã không từ chối Hạ Vũ, còn vênh mặt lên khiêu khích: “Chú biết chơi à?”
Hạ Vũ anh là ai? Từ trước đến giờ, chỉ
có chuyện anh không muốn làm, không có chuyện anh không làm được! Huống
chi, câu nói đó lại xuất phát từ miệng con trai anh, là một người cha,
không thể để con trai mình coi thường được. Vì thế, anh càng kiên quyết
muốn tham gia, lập tức đăng ký tài khoản, không thèm thay tên đổi họ: Hạ Vũ!
Hai người Kỷ Lương và Thi công tử nghẹn ngào không nói gì, giờ thì ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, còn nói gì được nữa.
“Anh… Anh đã từng chơi mấy loại game kiểu này chưa?” Kỷ Lương hỏi.
“Ví dụ như?” Hạ đại gia bảo cô cho ví dụ.
Biết ngay mà, tuy nói ra một vài trò
chơi mà anh Duệ thường chơi nghe có vẻ rất ngây thơ, nhưng nếu ngay cả
mấy trò này cũng chưa từng chơi thì…
“Là cái gì?” Đồng chí Hạ quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, sắc mặt vẫn trấn định mà tỏ vẻ: “Ông đây còn chưa từng nghe thấy chứ nói gì đến chuyện chơi.”
Kỷ Lương thua. Cô phất tay ý bảo Thi
công tử tiếp đòn. Thi công tử hỏi: “Lão đại, vậy anh đã từng chơi mấy
trò có liên quan đến súng ống quân sự bao giờ chưa?”
Hạ Vũ lạnh lùng nhướng mày: “Trò chơi à? Tôi chỉ toàn dùng đồ thật thôi!” Chỉ một câu đã trực tiếp khiến Thi
công tử uất nghẹn, quay về vị trí.
Sự thật là thế, Hạ đại gia nhà người ta
chỉ toàn chơi súng thật đạn thật mà, đạn đen đạn đỏ đủ cả, loại trò chơi này, chẳng qua chỉ là trò trẻ con, quá nhỏ, quá nhỏ mà thôi!
Thi công tử tự an ủi mình, sau đó che
mặt, tuyên bố mình cũng bị Hạ đại gia đánh bại. Hiện giờ hắn chỉ hy vọng cái tên hắn đã lấy— “Ai thua đều là đồ ngốc” sẽ không trở thành cái hố
to tự hắn đào sẵn rồi tự hắn lại nhảy xuống. Có Hạ Vũ ở đây, muốn thua
có khó khăn lắm không?
“Vậy anh thường chơi trò gì?” Tần
Dịch cũng đã đăng nhập trò chơi. Mấy người trẻ tuổi các cậu thường chơi
CS, CF không ít lần. Nhất là cậu, thích dùng súng, nên càng hứng thú với những trò chơi này.
Câu hỏi của Tần Dịch vừa cất lên, thì cả ba người bên cạnh cậu đều lén dựng thẳng lỗ tai, đừng ngạc nhiên, bọn
họ đều tò mò Hạ Vũ thường chơi trò gì mà. Với cuộc sống từ nhỏ đến giờ,
thì trong tuổi thơ của anh chắc chắn sẽ không có mấy thứ gọi là trò chơi này.
Không khí trầm lắng, hoàn toàn yên tĩnh, khi bọn họ đang nghĩ là Hạ Vũ không trả lời, thì tiếng Hạ Vũ lại vang lên.
“Trước đây chỉ chơi Super Mario thôi.”
………
Thế là một nhà ba người lần đầu tiên “hẹn hò” trong game. Lần đầu tiên chơi điện tử với nhau khà khà. Liệu có gì thú vị không?
Thi công tử cũng đã có kết luận, cái tên tài khoản của hắn tạo ra, chỉ vài phút nữa hắn sẽ được hưởng trọn ---
ai thua là đồ ngốc!!! “Hồi trước tôi cũng chơi Super Mario.” Tần Dịch
vui vẻ nói.
Không biết vì sao, tim Kỷ Lương, bỗng
nhói đau, cô lén nhìn gương mặt tuấn tú rất bình tĩnh kia. Khi những đứa trẻ khác còn đang hưởng thụ tuổi thơ, chơi các loại trò chơi khác nhau, thì anh đã sớm có cuộc sống hoàn toàn không hợp tuổi. Dù là bị ép, hay
là tự nguyện, thì anh cũng hoàn toàn bỏ lỡ thời thơ ấu của mình.
“Khụ!” Cô giả vờ hắng giọng, xóa đi tình cảm khác thường trong lòng mình, ý bảo mọi người chuẩn bị tác chiến.
“Có một đội muốn chiến đấu trên không