
me 3D siêu đẳng cấp, chẳng khác gì bắt một đứa trẻ đi còn không
vững phải chạy vượt rào!!!
Nhưng mà, Hạ tiên sinh làm sao có thể để bị hạ gục dễ như vậy được?!
Khi bị hạ nốc ao trong vòng bao giây ở
ván đầu tiên, anh nhìn màn hình chằm chằm, lại theo dõi hành động của
đồng đội mình, nên cũng nhớ được đại khái bản đồ vừa rồi, đồng thời làm
quen với một vài động tác cơ bản! Đây là điểm khiến Hạ Vũ mạnh hơn người khác, không biết cũng không sao, chỉ cần chăm chú học hỏi là được! Sự
thất bại nhất thời cũng không có nghĩa là vĩnh viễn thất bại, chỉ cần
anh có thể rút ra bài học trong sự thất bại đó, thì anh sẽ ngày một
trưởng thành!
Kỷ Duệ hơi bất ngờ. Thao tác của Hạ Vũ
rõ ràng khá hơn hẳn ván đầu tiên, cậu rất chú ý nhân vật đang theo sát
phía sau mình… Tuy là nhân vật trong game, nhưng người điều khiển lại là Hạ Vũ, cũng chính là “cha” của cậu, trong lòng cậu luôn có một cảm giác khó có thể nói rõ…
Theo tính cách từ trước đến giờ của
Kỷ Duệ, thì cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, rằng giữa cảm giác khó nói trong lòng mình ấy còn có một chút cảm giác ấm áp.
“Pằng!”
Tiếng súng đinh tai kéo Kỷ Duệ đang suy
nghĩ miên man tỉnh táo lại, nhìn vào game, cậu mới phát hiện ra vì mình
mất tập trung mà để lộ hơn phân nửa người ra bên ngoài, may mà Hạ Vũ bắn trước, quấy nhiễu tay súng của đối phương, cứu cậu một mạng.
Kỷ Duệ còn chưa kịp nói cảm ơn, thì phía trước đột nhiên bắn liên tục không ngừng, giống như quân địch tập trung tất cả hỏa lực về bên này vậy.
“Chết tiệt, bọn họ điên rồi à?” Kỷ Duệ
trừng mắt nhìn màn hình, họ tác chiến không khoa học chút nào! Bây giờ
súng nổ như điên về phía này, rồi lát nữa bọn họ định tay không bắt giặc à?!
Không để cho cậu kịp hiểu xem đối phương đang dùng chiến lược gì, thì một luồng đạn chớp lên, nổ tung xung quanh họ, sau khi khói tan đi, thì cậu nhìn thấy thi thể của mình và Hạ Vũ
ngã trên đất.
Vừa lúc đó, chợt Thi Thanh Trạch ở bên
kia cũng thông báo tin dữ: “Mẹ kiếp! Đám cầm thú này, lại đặt cả quả bom hẹn giờ ở sở chỉ huy.” Bảo sao bọn họ dám để trống sở chỉ huy, hắn vừa
định chạy vào tìm vị trí giam con tin thì đột nhiên nghe bùm một tiếng,
suýt chút nữa khiến tai nghe của hắn rơi cả ra, sau đó, hắn cũng chính
thức hi sinh.
Năm người,mất ba người, hỏa lực giảm hơn một nửa, Kỷ Lương đi thông suốt được một đoạn đường bên trái thì cũng
bị đối phương hạ gục.
“Mẹ nó!” Tần Dịch nhìn chằm chằm vào màn hình: “Bọn họ làm trò gì thế, vừa rồi tôi thấy có người chạy về phía
này, sao đột nhiên lại đổi hướng sang hết bên kia rồi.” Tần Dịch cũng bị chiến lược của đối thủ làm cho rối loạn, “Có điều, bọn họ cũng nỗ lực
thật đấy.” Sau khi cậu bắn lén được một người, thì cũng bị tay bắn tỉa
của đối thủ hạ gục.
Lần thứ hai giải cứu con tin, thất bại!
Lúc này, trong bộ phận kĩ thuật, không
khí cực kì hào hứng, vui vẻ. Đám Kỷ Duệ sẽ không hiểu rằng, ngay sau
khi thấy Hạ Vũ xuất hiện, đám người bên này hoàn toàn giống như người
sắp chết đói lại nhìn thấy một cái bánh bao thịt vậy, tất cả đều lao
vào, sau đó xuất hiện hàng loạt các câu đối thoại kiểu như:
“Ở bên cạnh, bên cạnh! Anh nhỏ đi cùng con gà nấm kìa (viết tắt của gà con hầm nấm).”
“Ha ha ha --- hàng này tuyệt đối không
phải là Hạ Vũ thật rồi. Chỉ nhìn cách bắn súng như bắn chim kia của hắn, thì ông đây cũng có thể bắn nát đầu hắn cả trăm lần rồi. Các anh em,
lên đi!”
“Mọi người chậm thôi, để lại một tí máu cho tôi bắn với!”
“Mẹ kiếp! Lão Bạch, anh chơi ăn gian, bắn lén thế à!”
Cả đám người giận dữ, đồng loạt giơ ngón cái về phía đồng chí tự tiện bắn phát súng kết thúc kia. Đồng chí được
gọi là lão Bạch lắc đầu một cái, cố kiềm chế cảm xúc kích động trong
lòng, rồi ra vẻ thoải mái nói: “Phong cách tiêu sái và khả năng bắn súng ** của anh đây, không phải là thứ mà người phàm các cậu có thể có được, đừng say đắm anh đây, anh đây là truyền thuyết.” Vừa dứt lời, hắn liền
nhận được một loạt ngón tay cái lộn ngược tỏ vẻ khinh bỉ.
Cho nên, bên Kỷ Duệ tuyệt đối sẽ không
đoán được, bên phía bộ phận kĩ thuật làm gì có chiến lược gì hay ho,
hoàn toàn chỉ là chó ngửi thấy mùi thịt, làm cách nào để cướp được thịt
trước mà thôi --- Hạ Vũ chính là viên thịt tròn tỏa hương ngào ngạt.
Viên thịt tròn của nhà họ Hạ, hương thơm bay ngàn dặm, khiến cho người
ta buông bỏ thù hận, khiến cho người ta ăn cũng cảm thấy thư thái, chết
cũng cam lòng.
Nhóm Kỷ Duệ chơi thêm vài ván nữa, kể cả có sắp xếp kĩ thuật, chiến thuật tốt, thì cũng bị đối phương dùng
phương pháp vô lại làm loạn lên. Sau vài lần thất bại liên tiếp, cuối
cùng bọn họ rút ra được quy luật: Nếu ai đi cùng Hạ Vũ, thì trăm phần
trăm sẽ bị bên kia tập trung công phá.
Rút ra được quy luật này, mọi người
quyết định đánh cược một phen, nếu không, ván này mà thua nữa thì đúng
là tự chụp cái tên tài khoản đồ ngốc của Thi công tử lên đầu.
Lần tiến công này triển khai chiến thuật xung quang Hạ Vũ, nói đơn giản, thì chính là dùng Hạ Vũ làm mồi, và
đương nhiên cũng phải có tay câu thật tốt, vị trí này được phân cho Tần
Dịch. Kĩ xảo bắn tỉa của cậu