
nối liền một mạch với khúc khác mà không nhận ra đã chuyển khúc, cứ
thể thổi không ngắt không nghỉ. Chỉ có âm điệu chợt lên xuống trầm bổng, chợt
gấp chợt ngưng là ngầm biểu thị cho những cố sự trong đầu đại ca đang đi theo
chủ đề nào.
Hắn
biết trong ký ức của đại ca ít có chuyện vui, đại ca cũng cự tuyệt kể về cái
chết của phụ thân, chỉ không ngừng kể về hồi nhỏ được phụ thân dạy câu cá như
thế nào, dạy thổi tiêu ra sao, dạy viết chữ, dạy võ công. Đại ca nói phụ thân
là một người hòa nhã hiền lành, thích cuộc sống thôn xóm nông điền. Nhà họ nằm
trong một cái thôn giữa dãy núi lớn, phụ thân lấy việc săn bắn làm kế mưu sinh,
thường khoác tấm áo thô sờn, đội nón rơm đi giày cỏ, dắt tay đại ca đi qua con
đường nhỏ trong núi. Hồi bé, đại ca thường cưỡi trên vai phụ thân, một tay ôm
đầu người, tay kia cầm kẹo hồ lô, nước bọt hòa với nước đường cứ từng giọt,
từng giọt nhỏ xuống đầu người… Đại ca có một tuổi thơ vui vẻ.
“Hồi ấy
đệ vẫn còn nhỏ”, đại ca nói: “Quá nhỏ”.
Hắn
biết, “hồi đó” mà đại ca nói là chỉ cái năm phụ thân qua đời.
Năm ấy,
hắn mới chỉ hai tuổi, chẳng nhớ được gì hết.
Hắn lần
theo tiếng tiêu tới dưới một cây ngô đồng lớn, đại ca theo lệ thường vẫn khoác
tấm áo trùm đầu tuyền một màu đen. Điểm duy nhất không giống ngày xưa là, hắn
giấu nửa mặt mình vào mũ trùm, ánh trăng dịu nhẹ trải xuống, chiếu lên đúng vết
sẹo đáng sợ trên mặt hắn. Thần thái hắn lạnh lẽo âm trầm, trong mắt đầy ắp sát
khí, chỉ một thoáng lúc liếc về phía Quách Khuynh Quỳ, đôi mắt hắn mới có chút
ôn hòa khó phát hiện.
“Đại
ca”, Quách Khuynh Quỳ cúi đầu gọi.
“Nghe
Tử Hân nói, đệ bị thương?”, Quách Khuynh Trúc vỗ vai hắn, thấp giọng hỏi. Thấy
được vết thương ở ngực, động tác hắn rất nhẹ, gần như chỉ là lấy tay phủi phủi
y phục của em mình.
“Không
sao, đã khá ổn rồi”, Quách Khuynh Quỳ cố ý ưỡn ngực, nói năng vững khí.
Quách
Khuynh Trúc liếc hắn một cái, khóe miệng lộ ra nét cười: “Đệ không nên tới đây…
Ta tới tìm đệ là muốn khuyên đệ mau mau về tây bắc”.
“Đệ
muốn giúp huynh?”
“Giúp
ta giết người?”
“Không,
không”, hắn vội vàng lắc đầu.
“Ở tây
bắc, ai ai cũng gọi đệ là ‘Lưu đại hiệp’. Đệ chỉ cứu người, chưa từng giết
người.”
Quách
Khuynh Quỳ cảm thấy sống lưng có chút cứng ngắc, nói: “Đúng là thế”.
“Cho
nên lần trước ta nhờ người đem ngân phiếu cho đệ, đệ lại bảo người đó mang về
trả lại cho ta.”
Hắn
trầm mặc.
Đệ
không tiêu tiền của ta, là vì tiền của ta dính đầy máu tươi người khác.”
Hắn vẫn
im lặng.
“Cho
nên đệ vẫn cứ làm đại hiệp của đệ như cũ, không cần phải sa vào cái vũng nước
đục của ta.”
Nếu cạo
hết râu ria, Quách Khuynh Quỳ sẽ lộ ra tướng mạo giống hệt đại ca mình, chỉ cần
liếc nhìn, bất kể người nào cũng sẽ nhận thấy bọn họ là huynh đệ. Không biết vì
sao, hắn lại không muốn để người khác phát hiện ra điều này. Ở miền tây bắc,
hắn luôn để râu, dùng cái tên Lưu Tuấn như lúc xưa.
“Đại
ca, hay là chúng ta cùng nhau về tây bắc…”
“Đợi
làm xong việc dang dở rồi đi.”
Hắn
biết việc đại ca muốn làm là gì, cũng biết đại ca là người hành sự ắt có kế
hoạch. Trước giờ đại ca không làm chuyện gì không nắm chắc, không giết người
không có chỗ dựa.
Mồ hôi
lạnh tứa ra.
Quách
Khuynh Trúc nhìn em trai, chợt hỏi: “Đệ lạnh lắm à?”.
“Không”,
hắn im lặng một lúc, tựa như đang hạ quyết tâm rồi ngẩng đầu lên: “Đại ca, đệ
muốn cầu xin huynh một chuyện”.
“Chuyện
gì?”
“Xin
đừng giết Thẩm Khinh Thiền.”
Câu nói
vừa ra khỏi miệng, hắn liền thấy hối hận ngay. Hắn không nên nhắc tới Thẩm gia.
Con ngươi của Quách Khuynh Trúc bắt đầu co lại, lửa hận thù cháy ngùn ngụt nơi
đáy mắt.
Tuy đã
kịp thời cúi đầu xuống, hắn vẫn nghe thấy tiếng nghiến răng.
“Ta là
một sát thủ”, Quách Khuynh Trúc không trực tiếp trả lời: “Nhưng ta cũng có
nguyên tắc”.
Quách
Khuynh Quỳ lặng lẽ nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.
Quách
Khuynh Trúc từ từ nói: “Ta không giết nữ nhân, cũng không giết trẻ nhỏ”.
“Có
điều, sáu năm trước, ta đã phạm một sai lầm. Ta ngộ sát một thai phụ vì cho
rằng cô ta là Thẩm Không Thiền”, hắn quay mặt đi, mũ trùm bị gió thổi lệch lộ
ra vết thương ở mắt phải: “Kỳ thực cô ta là thê tử của Thẩm Không Thiền. Bởi
thế, trong sáu năm tiếp đó, ta bắt đầu giúp một vài nữ nhân giết người, chỉ thu
phí rất thấp, có lúc thậm chí còn miễn phí… Rất nhiều người nói ta không phải
là người. Nhưng tin hay không tùy đệ, bất cứ người nào dù là làm nghề gì đều
cần có cảm giác của con người, cho dù chỉ là ảo tưởng.”
“Nói
nhiều như vậy”, Quách Khuynh Trúc lãnh đạm nói: “Ta chỉ muốn nói cho đệ biết,
ta không phải một ma đầu giết người không chớp mắt. Nhưng…”, hắn thong thả nói
tiếp, nhân thần rất lạnh lẽo: “Chỉ có một nữ nhân là ngoại lệ, sớm muộn gì ta
cũng phải giết cô ta”.
“Nữ
nhân đó chính là Thẩm Khinh Thiền.”
Thời
khắc ấy, Quách Khuynh Quỳ chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đặc lại. Lời của đại
ca hắn không hề tranh luận, chỉ siết chặt đôi tay, cố sức nuốt cơn giận xuống.
… Bao
nhiêu năm nay, đại ca luôn cẩn thận bảo vệ hắn kỹ lưỡng. Mỗi khi giết người,
đều sẽ gửi một khoản