Old school Swatch Watches
Mê Thần Ký

Mê Thần Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324070

Bình chọn: 7.00/10/407 lượt.

hu, bọn ta tới phòng Tử Hân đợi nó quay về”.

Từ khi

Tử Hân lên mười, Mộ Dung Vô Phong không hề tới phòng con lần nào nữa.

Bởi vì

gần như ngày nào Tử Hân cũng tới Trúc Ngô viện cùng phụ thân đọc sách học y, rồi

thường ở lại thư phòng của phụ thân cùng ăn cơm, cho nên Mộ Dung Vô Phong luôn

cho rằng, phòng của con chỉ là nơi để nó ngủ nghỉ mà thôi. Phòng của Tử Duyệt

thì lại là nơi Mộ Dung Vô Phong thường theo Hà Y tới. Trong lòng hai người đều

hiểu rõ, Tử Duyệt mới là nhân vật khó đối phó nhất trong nhà. Từ nhỏ nàng đã

biết bản thân muốn gì, mà bất kể là muốn gì, nàng luôn có cách đạt được.

So ra

mà nói, Mộ Dung Vô Phong không thể không thừa nhận, tính khí Tử Hân tuy ngang

bướng, tính tình tuy thẳng thắn nhưng thật thà hơn nhiều. Về mặt khiến cho

người khác vừa lòng thì còn lâu mới đủ. Phàm khi chàng cho rằng mình đúng,

tranh cãi với người khác đều dốc hết sức, hoàn toàn không nhượng bộ, thường

khiến cho người ta tức giận phát điên. Đằng trước vừa đi, đằng sau lại đã có

người chạy tới Trúc Ngô viện kêu kiện. Đến mức vào lúc căng thẳng nhất, mỗi lần

có y hội, chỉ cần Tử Hân vừa mới mở miệng là lập tức có một đám người đưa ánh

mắt giận dữ nhìn chàng.

Có một

hôm, trên đường trở về, Tử Hân hỏi: “Cha, tại sao có nhường ấy người nhìn con

không thuận mắt?”.

Mộ Dung

Vô Phong cười khổ: “Con cho rằng bản thân như thế nào?”.

“Rất

thuận mắt.”

“Con

hẳn biết tất cả các quẻ trong Kinh Dịch, khi các

hào biến đổi đều sẽ có điều cát hung. Chỉ có một quẻ, bất luận sáu hào có biến

đổi thế nào vẫn chỉ là cát lợi”, Mộ Dung Vô Phong nhẹ giọng nói: “Đấy chính là

quẻ Khiêm[1'>”.

[1'>

Ý chỉ khiêm tốn


“Cha,

tình hình của con không giống trong Dịch.Nó là

giảng đạo làm người, còn con thì đang nói về học vấn. Nó cầu lẽ ‘hài hòa’, con

theo đuổi là ‘chân lý’… Đây là hai chuyện khác nhau.”

Mộ Dung

Vô Phong xoa đầu con, nói: “Cầu chân lý không có gì sai, nhưng cũng cần cả thái

độ. Nếu như không còn ai chịu thảo luận với con, cái chân lý ấy cũng sẽ khó mà

cầu cho được”.

“Nhưng

mà, truy cầu chân lý nhất định cứ phải thảo luận cùng người khác mới ngộ được

sao? Tự mình suy ngẫm, liệu có được không?”

“Ta

nghĩ là được”, Mộ Dung Vô Phong đáp lấy lệ một câu. Từ lúc Tử Hân bắt đầu học

y, Mộ Dung Vô Phong đã cố ý đưa Tử Hân tới tham gia y hội của các đại phu trong

cốc. Cho dù bản thân chàng không thể đi được thì vẫn luôn không quên sai Tử Hân

thay mặt, quay về sẽ đem những điểm quan trọng trong buổi thảo luận nói lại với

mình. Chàng không muốn Tử Hân giống mình, cũng thích ở một mình tách khỏi cộng

đồng, cô tịch thành thói. Nhưng chàng lại không biết bản thân làm thế đúng hay

sai. Bởi tính toán này của chàng mà tính tình Tử Hân tựa như đã trượt theo một

con đường hoàn toàn khác.

Tới giờ

chàng vẫn nhớ khi nghe hết câu nói của mình, khuôn mặt Tử hân có vẻ nghi nghi

hoặc hoặc, có vẻ như tất cả đáp án đều không thể khiến con trai hài lòng. Vào

thời khắc ấy, bản thân chàng cũng hoang mang như Tử Hân.

Trên

đời này có rất nhiều quy tắc vốn ngộ ra hay nắm được trong quá trình trầm tư

suy ngẫm: Không ai có thể nói cho anh, giữa người với người rốt cuộc nên ứng xử

thế nào. Chàng không biết, may mà Tử Hân không truy hỏi tiếp, chỉ đáp lại chàng

bằng một nụ cười như có như không, một ngọn lửa hừng hực vào lúc ấy bỗng lóe

lên trong mắt nó. Tử Hân thò tay, sờ sờ gáy phụ thân.

“Không

biết lớn nhỏ…”, chàng nghiêm mặt lại.

“Con

biết rồi, cha à”, đứa con trai cười hì hì, như không có chuyện gì.

Cho đến

lần đầu tiên bước vào phòng của nhi tử bên ngoài cốc, Mộ Dung Vô Phong mới đột

nhiên hiểu ra, đứa con trong lòng mình có lẽ không phải là Mộ Dung Tử Hân chân

chính.

Trong

phòng Tử Hân không có đồ vật gì cầu kỳ. Trừ một cái giường, một chiếc bàn, một

hòm sách, một cái ghế thì không còn vật gì khác. Nhưng mà, bên trong màn, ở

trên tường, đâu đâu cũng thấy dán đầy những trang giấy. Những trang giấy này rõ

ràng là xé từ quyển sách nào đó, rồi lại phỏng theo một quy tắc thần bí nào đó mà

kết nối lại, bày thành đồ án, tựa như một xoáy nước cực lớn. So ra, căn phòng

trống trải tới thô sơ đơn điệu này lại trở thành nền cho bức đồ án ấy. Mộ Dung

phu phụ tiến vào trong phòng, quá đỗi kinh ngạc tới quên cả cãi vã.

Hà Y

nhặt một cuốn sách dưới đất lên, mở ra xem, ngoài cái bìa da ra, còn đâu trống

rỗng. Lại mở mấy hộp giấy trên bàn, họ mới phát hiện bên trong toàn những trang

giấy được xé ra, bút tích lớn nhỏ khác nhau, cũ mới bất đồng, rõ ràng là được

xé từ những cuốn sách khác nhau nhưng rồi lại được quy loại sắp xếp chỉnh tề

vào một chỗ, bên trên còn được đánh ký hiệu.

Đương

nhiên, sách bị xé toàn là sách y.

Tùy

tiện cầm lấy một trang, Hà Y đọc: “Mầm bệnh từ dưới lên mà mạnh mẽ ở bên trên

thì dùng phụ tử, nhân sâm…”.

Mộ Dung

Vô Phong cười khổ ngắt lời nàng: “Đấy làVân Mộng y án loại biên.

Lại cầm

một trang khác: “Họ Sái chẩn mạch thấy mạch lúc căng lúc trệ mà yếu ớt, nói: tì

và vị bị cơn đau làm tổn thương…”.

Mộ Dung

Vô Phong nói: “Đấy là lời tron