
g Y án tục biên”.
“Sách
tốt như thế, tạo sao phải xé thành thế này?”
“Không
biết.”
“Trên
tường dán cái gì thế?”
“Vân
Mộng cứu kinh.”
“Trong
màn thì sao?”, nàng lấy một tờ trong đó, đưa cho chàng.
“Cũng
là Vân Mộng cứu kinh.”
“Đây
chứng tỏ con trai chúng ta hằng đêm đều nghiên cứu y thư”, Hà Y nửa kinh ngạc
nửa vui mừng: “Tuy cách của nó có chút cổ quái”.
“Hà Y,
những trang sách này không theo thứ tự vốn có.”
Trên
tường trừ chỗ dán trang sách hãy còn mấy bức tiểu họa nhưng toàn là vẽ phác
thảo. Láng máng nhận ra từ đường nét của bức họa hình như đều là một vị hòa
thượng thân hình cao gầy, khuôn mặt ốm yếu.
Hà Y
nói: “Bức họa này thì thiếp nhận ra”.
Trong
phòng ngủ của bọn họ luôn treo một bức “Văn Thù vấn tật” nét mực liên miên, cổ
sơ do Tử Hân vẽ, Mộ Dung Vô Phong rất thích bèn mời người bồi rồi treo lên
tường. Còn nhớ hôm ấy, Mộ Dung Vô Phong ngồi ngắm nhìn bức họa rất lâu, cuối
cùng thổ lộ với Hà Y, nói rằng sự học của Tử Hân tuy chỉ khiến chàng miễn cưỡng
vừa ý nhưng công phu về thư họa thì không tầm thường. Nói xong còn không quên
khen Hà Y một câu, bảo rằng bút pháp của con trai cứng cáp phiêu dật toàn là do
tiếp thu ảnh hưởng từ mẫu thân… Câu này khiến Hà Y có chút đắc ý.
Nghĩ
tới đây, nàng bất tri bất giác nắm lấy tay Mộ Dung Vô Phong, nói: “Vô Phong,
tại sao bỗng nhiên thiếp lại có một cảm giác đáng sợ, dường như… dường như
chúng ta không hề hiểu Tử Hân”.
Mộ Dung
Vô Phong thở dài một tiếng: “Đâu chỉ riêng Tử Hân, cả Tử Duyệt chúng ta cũng
không hiểu lắm. Hai đứa chúng nó, hình như không đợi chúng ta hiểu rõ đã trong
thoáng chốc lớn cả rồi”.
Bỗng
dưng, trong lòng hai người có một niềm thương cảm khó diễn đạt thành lời.
“Mấy
năm nay, nàng luôn túc trực bên ta, gần như không ra khỏi cửa một bước. Chúng
ta… chúng ta không xứng làm bậc cha mẹ, một năm trời cũng chẳng có mấy thời
gian bầu bạn với hai con cho tốt. Nếu không phải vì ta…”
Hà Y chặn
môi chàng, nhẹ nhàng nói: “Chàng cứ tự trách. Chàng… nếu có thể sống bình yên
thì đã là phúc của hai con rồi. Ở đây lạnh quá, chúng ta quay về thôi. Tử Hân
về rồi, nếu biết chúng ta qua đây sẽ về cốc gặp chúng ta”.
“Không”,
Mộ Dung Vô Phong nhíu mày nói: “Ta phải ở đây đợi nó. Nó… năm ngày rồi chưa về,
cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì không?”.
“Chàng
xem, càng nói chàng lại càng lo lắng rồi. Hay là thế này, bây giờ thiếp đi tìm
nó, tránh cho chàng khỏi thấp thỏm sốt ruột”, nàng đưa một tách trà nóng vào
tay chàng, nhấc kiếm lên.
“Chớ có
đi!”, Mộ Dung Vô Phong lập tức giữ nàng lại, trầm giọng nói: “Trời tối thế này,
nàng đi sẽ chỉ càng làm cho ta thêm lo lắng. Chúng ta nên ở đây đợi nó một đêm,
nếu ngày mai nó vẫn chưa quay về, ta sẽ lập tức phái người đi tìm khắp nơi”.
Không
biết lấy đâu ra sức lực, chàng nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng tới bên cạnh,
đưa tách trà sang cho nàng: “Ngồi yên một chút, uống trà đi”.
Hà Y
ngồi xuống, tựa đầu vào vai phu quân, đưa má khẽ dụi dụi vào cánh tay chàng.
Trong lòng hai người đều ngổn ngang tâm sự, ngẩn ngơ nhìn lò lửa. Được một lúc,
Hà Y nhỏ giọng nói: “Vô Phong, chàng nói xem, con chúng ta tương lai sẽ thành
người thế nào?”.
“Đương
nhiên là một vị đại phu… cũng không nhất thiết phải là người giỏi nhất, xứng
danh đại phu là được rồi”, chàng không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói.
Hà Y
than: “Thiếp không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy làm đại phu quá mệt mỏi. Lẽ nào
chàng không cảm thấy… đây kỳ thực là một nghề rất khô khan sao? Thiếp vẫn luôn
hoài nghi sao lại có những người trẻ tuổi thích nghề ấy?”.
“Ha,
tới tận bây giờ nàng mới nói ra. Ta lại cảm thấy chẳng khô khan chút nào”, Mộ
Dung Vô Phong lập tức tranh biện cho bản thân.
“Không
phải chính chàng cũng nói, nếu không phải thân thể không tốt, chàng cũng sẽ
không học y là gì?”
“Ban
đầu quả thật là không thích lắm… đại khái cũng hơi ấm ức. Về sau học sâu rồi
cũng không cảm thấy chán ghét”, Mộ Dung Vô Phong đành thừa nhận. Không nhịn
được, chàng lại hỏi: “Vậy thì nàng nói nghe xem, thanh niên thích cái gì?”.
“Thiếp
không nói, tránh cho chàng khỏi bực mình”, Hà Y bịt mồm cười khẽ, tiện tay kéo
lại tấm chăn trên người chồng: “Ngồi lâu thế rồi, chàng có mệt không?”.
Chàng
đã ngồi ở chỗ Tiết Chung Li cả một buổi chiều, ngồi tới mức thân thể cứng đờ
ra, lại tới căn phòng của nhi tử đã năm ngày chưa đốt đèn, chỉ cảm thấy bốn bức
tường đều lạnh giá. Hà Y đành gọi Điền Chung Việt mang tới một chậu sưởi, lại
sợ hơi lửa quá nồng nên chỉ đặt xa xa gần cửa. Điền Chung Việt nhân đó hỏi hai
người có dùng cơm không, hai người đều vội vàng xua tay. Cứ ngồi yên lặng như
thế, bọn họ không khỏi nghĩ ngợi linh tinh, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng
lo, còn lòng dạ nào mà ăn nữa.
Lại đợi
thêm gần nửa canh giờ, Mộ Dung Vô Phong đã mệt mỏi quá mức, dần dần không chịu
nổi. Hà Y khổ sở khuyên chàng về cốc, chàng vẫn kiên quyết không chịu. Với tính
khí thường ngày của chàng, cho dù là ở ngay trong phòng mình, khi các con tới,
chàng nhất định muốn ngồi dậy, nên chuyện khuyên chàng l