
Tóc
của cô... Không cần lo lắng, tôi không phải muốn toàn bộ, chỉ cần một thước là
đủ rồi.”
Nàng
bặm môi nghĩ một lát, hỏi: “Huynh nguyện ý trả bao nhiêu lượng?”.
“Giá
ngoài chợ là mười hai lượng một thước, tôi đồng ý trả gấp đôi.”
“Tóc
tai da thịt trên thân thể là phụ mẫu ban cho”, Tô Phong Nghi nói: “Năm mươi
lượng tôi mới khiến chúng tổn thương”.
“Thành
giao”, Đường Hành móc ngân phiếu trong người ra đưa cho Tô Phong Nghi.
Tô
Phong Nghi khép cửa lại, ước lượng độ dài, lấy kéo cắt tóc, lấy đai lưng buộc
lại, bọc vào vải hoa, đưa cho Đường Hành: “Tôi đã cắt thêm một tấc cho huynh,
hy vọng huynh hiểu được, trong thời gian ngắn không thể cung cấp hàng được
nữa”.
Đường
Hành nói một câu cám ơn rồi cất vào người, lại thấy tóc sợi dài sợi ngắn, lởm
chởm không đều, không nhịn được nói: “Cô nương cắt không ổn, có chút hỗn loạn.
Có cần tôi giúp chỉnh lại một chút không?”.
“Huynh
làm được sao?”
“Làm
tốt là đằng khác.”
Nàng
đưa kéo cho hắn, Đường Hành cẩn thận sửa sang chỉnh lý lại, hết một tuần trà
mới nói: “Soi gương xem, có phải đẹp hơn nhiều rồi không?”.
Tô
Phong Nghi nhìn trái ngó phải: “Đúng là đẹp hơn nhiều rồi! Đa tạ!”.
Đường
Hành quét mắt qua bàn trang điểm, lại hỏi: “Cô thích dùng kem ‘Ngọc Nữ Đào Hoa’
sao?”.
Tô
Phong Nghi nhíu mày, rốt cuộc cũng cảm thấy người này có gì đó không ổn: “Huynh
cũng biết thứ ấy?”.
“Thứ
này quá đắt. Kỳ thực ‘Xạ Hương Thập Hòa phấn’ rất khá, giá lại chỉ bằng phân
nửa, hiệu quả không khác nhau là bao”, Đường Hành nói.
“Nhãn
hiệu này sao tôi chưa từng nghe qua?”
“Đây là
hàng mới Tầm Phương các mới xuất ra tháng trước. Tên nghe có vẻ bình thường,
hàng bên trong thì lại cực tốt. Ngọc trai, chu sa, bột vỏ sò, bột khoáng, bột
tím, xạ hương thì đúng là tầm thường, hiếm có là cách làm cầu kỳ tinh tế. Màu
phấn ấy trông tựa sắc hoa đào nhàn nhạt, mềm mại mượt mà, thoa lên không thấy
vết, chỉ cần dùng nước là có thể hoàn toàn rửa sạch. Nếu là người nhan sắc tầm
thường, đi mua kem Ngọc Nữ Đào Hoa, tự nhiên sẽ làm tăng không ít phần nhan
sắc. Nhưng mà cô nương dung mạo tựa thiên tiên, hoàn toàn không cần lãng phí
tiền như thế.”
Tô
Phong Nghi nghe mà không nhịn được há hốc mồm, lùi lại một bước ngắm nghía
Đường Hành thật kỹ: “Loại phấn ấy huynh cũng dùng?”.
Đường
Hành vẻ mặt cổ quái cười với nàng, mãi không đáp lời.
“Huynh
cần tóc của tôi làm gì?”
“Làm
gối đầu”, Đường Hành nghĩ ngợi một chút, rồi lại thêm một câu: “Tránh tà”.
Tô
Phong Nghi đột nhiên vớ lấy cái chổi phang mạnh xuống đầu Đường Hành.
“Úi!
Nói là được rồi, sao tự dưng lại động thủ vậy?”, Đường Hành che đầu, yếu ớt hô
lên.
“Đánh
huynh đấy, làm sao?”, nàng chống nạnh, những suy nghĩ trong đầu đã đảo được cả
nghìn vòng, hung ác nhìn Đường Hành: “Thành thật khai ra, huynh thế lại quen Tử
Hân? Có phải huynh luôn bám lấy chàng không?”.
“Tôi là
một người không thể tốt hơn được nữa đấy”, Đường Hành cười khẩn khoản: “Đối với
nữ nhân, trước giờ tôi luôn có ba tín nhiệm, cô nương có muốn biết không?”.
Đường
Hành còn chưa nói, Tô Phong Nghi đã trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên muốn
rồi!”.
“Một
lòng một dạ học tập nữ nhân, vui vẻ nhiệt tình phục vụ nữ nhân, kiên quyết
không chọc giận nữ nhân.”
...
So với
Thanh Nguyên khách điếm hào hoa khí phái thì Dụ Long khách điếm chỉ có thể xem
như một khách điếm hạng ba cung cấp chỗ nghỉ chân cho người đi đường mà thôi.
Đương nhiên, loại tiểu điếm này là nơi những kẻ bần cùng trong giang hồ thích
tới nhất. Cung cấp ba bữa, bao nước nóng với thức ăn cho ngựa, phòng tuy nhỏ
nhưng giá cả phải chăng, chăn đệm không quá cũ, cứ cách một ngày lại được đem
đi thay giặt.
Để tiết
kiệm diện tích, phòng bếp liền ngay với sảnh ăn, ở giữa chỉ có tấm rèm khó phân
biệt màu sắc. Cứ tới giờ ăn cơm, mùi dầu với khói bếp nghi ngút, trong không
khí có hạt mùi tiêu cay sặc mũi.
Giả như
một ngày mà anh có tới phân nửa thời gian ngồi trong sảnh ăn, vậy thì chuyện
tắm giặt gội đầu trở thành một chuyện phiền phức rồi.
Cho
nên, cứ vào thời gian này, Tô Phong Nghi tuyệt đối không nhìn thấy Tử Hân. Chỉ
có lúc phòng bếp nhàn tản chàng mới xuống ngồi một lúc, sau đó vào bếp gọi mấy
cái màn thầu, hai đĩa thức ăn, tự mình đem đến phòng của Quách Khuynh Quỳ.
“Xương
ngực của A Tuấn bị thương, cần phải tĩnh dưỡng tuyệt đối”, lúc xuống lầu, Đường
Hành giải thích với Tô Phong Nghi.
Tô
Phong Nghi lơ đãng đảo mắt nhìn một lượt sảnh ăn, ánh mắt đăm đăm dừng ở vị trí
Tử Hân thích ngồi.
Hoàng
hôn đã tận, màn đêm vừa buông.
Đại đa
số khách trọ không ăn uống trong sảnh ăn mà sẽ ra ngoài tìm một sạp nhỏ rẻ tiền
nơi đầu phố, cho nên khách ăn trong sảnh thưa thớt, việc buôn bán không được
tốt lắm.
Vào
tình huống ấy, lão bản sẽ sai người dập đi phân nửa số đèn dầu ở bốn vách,
trong sảnh tranh tối tranh sáng, một mảng mù mờ.
Đang
bước lên mấy bậc thang cuối, Đường Hành bỗng dừng phắt lại, Tô Phong Nghi cũng
dừng theo.
Nàng
thấy Thẩm Khinh Thiền đứng bất động trên bàn ăn, tay lăm lăm thanh kiếm.
Nhìn
theo hướng ánh mắt nàng, Tô Phong Nghi ph