
ó còn thừa nhận với hắn bản thân nàng là người mới, thật thà, không biết làm ăn.
Hoa hoa
công tử rõ ràng không có thói quen mặc cả, chỉ một mực mỉm cười nhìn nàng, lặng
yên nghe nàng giảng giải từ cổ ngọc thời Thương cho tới gốm quý đời Đường, lại
từ tượng phật thời Tây Hán sang động đá Đôn Hoàng. Cuối cùng nhỏ nhẹ than rằng:
“Cô nương bác học tài cao, lại phải làm thuê cho tiệm nhỏ này, đúng là thiệt
thòi rồi”.
Nói
xong, đón lấy chiếc nhẫn, rút khăn tay lau lau một lúc, đeo vào ngón trỏ ngắm
trái ngắm phải, sau đó nói: “Vậy thì cứ sáu trăm lượng đi. Làm phiền cô nương
ghi nợ”.
“Xin
lỗi, tiệm nhỏ vốn ít, giao dịch tiền mặt”.
“Cô
nương đúng là mới đến. Tôi đến đây mua đồ, trước giờ đều là ghi nợ, đợi tới
cuối năm thanh toán...”
Lời còn
chưa dứt, Tô Phong Nghi đã túm lấy tay hắn, rút chiếc nhẫn khỏi ngón trỏ của
hắn đánh veo một cái, rồi bỏ vào hộp gấm, sau đó ngước đôi mắt, ánh mắt tóe
lửa, bộ dạng cực kỳ đề phòng.
Người
nọ không hề để ý, thở dài một tiếng ôn hòa, nhẫn nại giải thích: “Bởi vì đây là
tiệm của tôi”.
Đưa mắt
quét qua vai hắn, nàng đã thấy Vinh lão bản từ cửa vội vã đi vào, người chưa
tới nơi, trên mặt đã đắp nụ cười: “Nhị công tử rảnh rỗi ghé qua lúc nào thế?”.
Nàng
không đổi sắc mặt, tỉnh bơ đưa cái hộp gấm vào tay người kia: “Cầm lấy đồ này,
tôi có việc xin đi trước”, nói rồi nhanh chóng chuồn khỏi.
Trên
phố ánh dương rạng rỡ, Tô Phong Nghi bâng quơ dạo một vòng, mua mấy bộ y phục,
nhớ ra mình không có son môi, liền thả bước đi vào tiệm son phấn tên là “Tử Cẩm
ký”.
Trên
quầy không có ai ngoài một vị nữ nhân thân mình cao gầy đang ngồi im lặng
thưởng trà trên chiếc thái sư kỷ đặt cạnh cửa sổ.
Cô gái
đó khoảng hơn hai mươi, bận bộ áo bào thêu màu xanh sáng, trên đầu cài một cây
trâm sừng tê giác, dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt như sương khói, trong ánh mắt có
vẻ cao ngạo sắc bén phi thường.
Làn da
của nàng vốn đã mịn màng mềm mại, lại thoa thêm một lớp phấn trang điểm. Mười
ngón tay thon dài, đầu ngón tay thoa sơn phụng tiên hoa đỏ. Ngón giữa thon nhỏ
đeo một chiếc nhẫn ngọc, chất ngọc có ẩn chứa mấy đường vân đỏ như máu.
Đầu
tiên, Tô Phong Nghi cho rằng nàng là lão bản nương của cửa tiệm, vừa định mở
miệng chợt thấy có người giúp việc đi ra từ cửa nhỏ trong quầy, nhìn mình với
tư thế “Xin đợi một chút”, rồi mau bước tới bên chỗ cô gái kia ngồi, khom lưng
cười nói: “Vất vả cho cô nương phải đợi lâu. Tiểu nhân vừa mới đi tìm lại một
lần, vốn cho rằng tiệm hẳn còn một rương hàng, không ngờ loại kem ‘Dạ dung’ kia
chưa tới hai ngày đã bán hết veo, đừng nói một rương, đến nửa hộp cũng không
còn. Thật sự rất xin lỗi”.
Cô gái
kia hừ một tiếng không thèm đưa mắt nhìn: “Kem Dạ Dung thì thôi, phấn Bát Bạch
các người cũng không có. Ta thấy Tử Cẩm Ký còn chẳng bằng sạp hàng rong đầu
phố, còn để làm gì nữa, chẳng bằng dỡ luôn cho xong”.
Giọng
cô gái mềm mại thấu xương, còn mang theo chút lười biếng khiến người ta nghe
thấy sung sướng cả lỗ tai. Có điều lời nói ra thì ngang ngạnh như muốn đòi mạng
người ta, chẳng chút thông cảm cho người khác.
Tô
Phong Nghi nghĩ thầm, cô gái này trắng trẻo như hoa lê, cho dù không thoa phấn
thì vẻ đẹp tự nhiên cũng đủ kiều diễm lắm rồi, ai ngờ nàng vẫn cho là không đủ,
còn muốn thoa thêm Bát Bạch phấn, thật là thái quá. Thế là không nhịn được,
nàng mở miệng cười nói: “Vị tỷ tỷ, theo muội thấy, phấn Bát Bạch cũng thôi đi.
Đinh Hương, Bạch Phụ ở đây cũng là hàng tốt. Chỉ là bên trong có cho thêm một
ít tằm khô, làm mặt nạ thuốc thì chắc chắn làn da trơn nhẵn, nhưng lúc rửa thì
lại rất phiền phức. Còn chưa nói phối phương ấy vốn là dùng dấm chua điều chế,
không khỏi có vị chua, thật dùng không tốt bằng phấn ‘Ngọc Nữ Đào Hoa’ mà Vạn
Hoa lâu mới ra”.
Đôi mắt
cô gái kia sáng lên, cười nói: “Vị cô nương này hình như là người trong nghề,
muội nói tiếp xem, phấn Ngọc Nữ Đào Hoa ấy có gì tốt?”.
Tô
Phong Nghi tới ngồi cạnh nàng, nói: “Phấn ấy là hoa đào mùa xuân lấy phơi khô
nghiền nát mà thành. Dùng kem Ô Kê xem rồi đánh lên mặt, không chỉ có thể dùng
làm phấn, mà còn có tác dụng của son môi, chẳng phải một thứ đồ mà có hai công
dụng sao?”.
Cô gái
vui mừng nói: “Nghe hay đấy, nhưng không biết ở đây có bán không?”.
Người
giúp việc vội thưa: “Có, có, có, đương nhiên có. Đây là hàng mới của năm nay,
gọi là kem Ngọc Nữ Đào Hoa. Lúc xoa lên mặt thậm chí có thể không cần dùng kem
Ô Kê, một hộp bảy loại, bảy màu sắc, hạnh hồng, đào hồng, ngân hồng, phấn hồng,
thoái hồng, tía hoa hồng, tía ngó sen. Giá có hơi cao, hai mươi mốt lượng một
hộp. Có điều cũng có thể chia ra bán lẻ”.
“Làm
phiền lấy cho ta hai hộp đi”.
Cô gái
nhàn nhã bước tới, trả tiền, nói kiểu gì cũng phải tặng cho Tô Phong Nghi một
hộp. Tô Phong Nghi ngượng ngùng nhận lấy, cảm thấy nhận không thế này có chút e
thẹn, bèn hẹn nàng tới một trà lâu uống trà.
Trò
chuyện một canh giờ đã trở nên thân thuộc, cô gái kia họ Thẩm, tên có hai chữ
Khinh Thiền.
“Tỷ tỷ
làm nghề gì?”, Tô Phong Nghi nhìn thanh kiếm tinh xảo đeo trên bộ eo mềm mại
như khô