
rất nguy hiểm…”
Tô
Phong Nghi nghe thế toàn thân toàn mồ hôi lạnh, vội nói: “Tỷ yên tâm, chúng ta
chí ít vẫn còn Đường Hành”.
Không
biết vì sao, cứ nghĩ tới Đường Hành, hai cô gái lại có cảm giác thân thiết.
Thẩm Khinh Thiền biết võ công của Đường Hành thực ra hơn xa vị trí của hắn
trong Đao bảng. Hai người nhìn nhau một lúc, không nói năng gì. Qua một hồi,
biết nàng càng nghĩ càng sợ, Thẩm Khinh Thiền bẹo má Tô Phong Nghi bắt nàng
cười: “Chúng ta nói chuyện khác đi. Đừng lo cho tỷ, nếu quả thật không ổn, bọn
tỷ vẫn có thể cùng nhau bỏ trốn”.
Trời
đêm mát mẻ.
Hai
người cuộn mình trong chăn, mỗi người ôm một tâm sự riêng, đều trằn trọc không
ngủ được. Nghe tiếng dế kêu đầu tường, tiếng ếch ộp bên ngoài lâu không dứt,
tiếp đến hai tiếng “cắc cắc”, ngoài song đã gõ điểm canh hai. Tô Phong Nghi đột
nhiên chọc chọc Thẩm Khinh Thiền, thì thầm hỏi nhỏ:
“Khinh
Thiền, hỏi tỷ một chuyện con gái: “Cái… lần đầu tiên ấy, rất đau phải không?”
“Lần
đầu tiên? Cái gì lần đầu tiên?”, rõ ràng biết là chuyện gì, Thẩm Khinh Thiền
vẫn cố ý giả bộ hồ đồ.
“Lần
đầu tiên tỷ với huynh ấy…”
“Lần
đầu tiên của tỷ xảy ra ở Đường môn.”
“Kể
nghe đi, muội muốn biết…”
“Rất
đau. Đau chết đi được. Đau tới mức muội sẽ hận người kia, cả nửa năm không thèm
để ý tới hắn nữa.”
“Thật
à?”
“Ít ra
thì tỷ là như thế, huống chi tỷ không thích kẻ ấy, nếu không phải vì để có được
thanh kiếm kia, tỷ cũng sẽ không làm thế.”
Được
một lúc, thấy Tô Phong Nghi ngơ ngẩn chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Khinh Thiền lại
nói: “Không sao đâu, lần thứ hai là ổn thôi. A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.
Sao tỷ lại dạy hư muội thế này…”.
Trong
bóng tối, Tô Phong Nghi thở dài một hơi.
Dưới
ánh nến, làn da hắn có màu bàng bạc. Hắn nheo mắt ngắm nhìn nàng như lúc
thường.
-
Mẹ ngươi là nha hoàn, ngươi cũng là nha hoàn. Ngươi có biết thế nào là nha hoàn
thông phòng không?
-
Ý nghĩa của nha hoàn thông phòng là, mẹ ngươi là của cha ta, ngươi
là của ta.
Ánh
mắt dâm đãng như đang ăn tươi nuốt sống nàng.
Lấy
cho ta một tách trà.
Nàng
căng thẳng cầm bình trà.
Hắn
đột nhiên túm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Nàng
nghe thấy tiếng y phục bị xé toạc.
Bàn
tay trắng trẻo của hắn không chỗ nào không sờ mó.
Nàng
cắn hắn, cắn hắn thật mạnh.
“Muộn
quá rồi”, Tô Phong Nghi thì thầm: “Ngủ thôi”.
…
Hắn
khoác một cái áo trùm đầu màu đen, đứng khuất trong bóng cây, ánh trăng thê
lương lạnh lẽo dải khắp tựa như trùm một lớp băng mỏng lên tấm áo khoác của gã.
Hắn là
sát thủ, đang đợi người thuê mình tới.
Mỗi lần
bàn chuyện làm ăn, hắn đều chọn một nơi rộng thoáng nhưng lại nhiều bóng râm,
hắn thích giấu mặt mình trong chiếc mũ trùm to rộng. Thanh trường kiếm lưỡi hẹp
như thân trúc đeo bên hông. Tay của hắn luôn sờ vào chuôi kiếm, kiếm khí lạnh
lẽo xuyên qua da thịt, lãng đãng như sóng lan vào mắt hắn.
Người
thuê đến đúng giờ, cũng khoác trên mình một áo khoác trùm đầu.
Đó là
một nữ nhân dáng hình thanh nhã, tuổi tầm hơn bốn mươi, tuy khóe mắt đã mơ hồ
có những nếp nhăn nhưng vẫn rất đẹp. Nữ nhân này đeo một đôi găng tay dài màu
xanh đen, cùng một màu với tấm áo trùm đầu của mình. Nàng thẳng bước tới phía
hắn rồi dừng lại cách hắn năm thước, nheo mắt phán đoán xem người này có phải người
nàng muốn gặp hay không, sau đó, hiển nhiên đã khẳng định được, nàng đi tới
trước mặt hắn, ung dung tháo găng tay và mũ trùm, lộ ra khuôn mặt khiến cho bất
kỳ nam nhân nào từng gặp nàng đều không sao quên được.
Một đôi
mắt sắc sảo chăm chú nhìn người đối diện, hắn cảm nhận được trong sâu thẳm ánh
mắt của nàng có ẩn giấu sự cứng cỏi.
Là một
sát thủ có uy tín, trong số người thuê hắn có không ít nữ nhân. Khi những nữ
nhân này tìm đến hắn thì thường rất căng thẳng, bởi vì xét cho cùng ám sát cũng
chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, lý do thì quá nửa chẳng thể tiết lộ. Bọn họ lắp
bắp nói ra yêu cầu của mình, mặc cả giá thành với hắn, dặn đi dặn lại hắn phải
giữ bí mật, cứ như hắn không biết rốt cuộc hắn đang làm cái gì. Đối với những
nữ nhân nọ, thái độ của hắn luôn rất khoan dung. Mỗi khi họ luống cuống tựa như
chim sợ cành cong mà gặp mặt hắn, hắn đều hình thành một loại cảm giác mãnh
liệt, cảm thấy bản thân là vệ sỹ của bọn họ, thậm chí là đại ca của họ, là phụ
thân, là anh hùng của họ. Hắn rất vui lòng giúp nữ nhân trong cơn tuyệt vọng
giải quyết các loại nan đề của họ Nếu như nữ nhân nào tâm tình kích động tới
mức nghẹn ngào, thậm chí hắn còn mời nàng tới trà lâu trò chuyện, dịu dàng thủ
thỉ an ủi, đảm bảo rằng, hắn nhất định sẽ giải quyết thằng khốn đó cho nàng.
Nhưng
nữ nhân trước mặt rõ ràng không thuộc loại đó. Ánh mắt nàng nhìn thẳng, kiên
định tựa như một chủ thuê chân chính. Từ khuôn mặt ấy, hắn chỉ có thể đọc được
mười hai chữ: “Ta bỏ tiền, người làm việc, không ai lừa gạt ai hết”.
“Bọn họ
nói ngươi đã giết rất nhiều người”, nữ nhân nọ nói: “Bất kể là nhiệm vụ khó
khăn đến thế nào, ngươi đều có thể đắc thủ”.
“Không
sai.”
“Ta họ