Insane
Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327110

Bình chọn: 9.5.00/10/711 lượt.

ngươi.” Nàng ta nói xong, lại đưa mắt nhìn Thư Quý tần ở bên cạnh, khẽ nói: “Tình muội muội cũng về trước đi!”

Trên gương mặt Thư Quý tần lộ vẻ không thể tin được nhưng cũng đành thưa “vâng” rồi lui ra ngoài.

Khi ta ngoảnh đầu lại, đã thấy Diêu Thục phi ngồi dậy, nhìn thẳng vào ta,

nét cười cuối cùng cũng biến mất trên gương mặt nàng ta. Ta mơ hồ cảm

thấy có chút bất ổn, ánh mắt nàng ta nhìn ta dường như có chút đáng sợ,

trong lòng ta hoảng hốt, đột nhiên lại nghĩ tới tua ngọc bội kia.

Nàng ta đưa tay lần xuống dưới gối, lấy ra miếng ngọc bội kia, đặt trước mặt ta, lạnh lùng nói: “Chắc muội muội không lạ gì miếng ngọc bội này phải

không?”

Quả nhiên nàng ta đã biết. Như vậy ta cũng không cần giấu giếm nữa, nếu không đó là tội che giấu. Ta gật đầu, đáp: “Đương nhiên

không lạ, đây là thứ Hoàng thượng tặng cho nương nương vào đêm Giao thừa năm ngoái.” Ngừng một lát, ta lại nói: “Hôm kia nó vẫn còn ở Cảnh Thái

cung.”

Đôi đồng tử của Diêu Thục phi co lại, nàng ta nghiến răng nói: “Quả nhiên là ngươi!”

Xem ra nàng ta cũng nghi ngờ chiếc tua ngọc bội có vấn đề. Chắc hẳn khi Hạ

Hầu Tử Khâm trả ngọc bội lại cho nàng ta thì không nói gì, nhưng đa nghi như nàng ta, nhất định sẽ điều tra. Chỉ cần hỏi là có thể biết, trước

khi Hạ Hầu Tử Khâm tới Trữ Lương cung chỉ ghé qua Cảnh Thái cung của ta.

Đứng thẳng người, ta thản nhiên nói: “Tua ngọc bội đúng là được đổi của Cảnh Thái cung, nhưng nương nương nói “quả nhiên là ngươi”, xin thứ cho tần

thiếp ngu dốt, không biết ý của nương nương là gì?”

“Hừ, đừng giả vờ ngớ ngẩn với bản cung!” Giọng nói của nàng ta đầy vẻ giận dữ. “Bản

cung vốn nghĩ ngươi đến chết cũng không nhận, còn sợ tang chứng đã không còn trong cung của ngươi, không ngờ ngươi vẫn có chút dũng khí, dám

thừa nhận trước mặt bản cung! Được, bản cung cũng sẽ để ngươi được chết

toàn thây, báo thù cho con của bản cung!”

Lúc đầu ta còn có chút

kinh ngạc, nếu đã nghi ngờ ta, sao không nói cho Hạ Hầu Tử Khâm biết

trước. Hóa ra, nàng ta sợ ta hủy tang chứng, tới khi ấy không còn cách

bắt được ta, nên mới bảo có chuyện cần nói với ta.

Nhìn nàng ta,

ta lên tiếng: “Nương nương, nếu tần thiếp dám thừa nhận chuyện này trước mặt người, chẳng lẽ người còn không hiểu sao? Chuyện này…” Ta vốn định

nói rõ ràng với nảng ta, chỉ cần ta nói ra, Diêu Thục phi cũng không

phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nghi ngờ chuyện này. Nhưng ta mới nói được

một nửa, nàng ta đột nhiên vươn tay ra, bóp chặt cổ ta. Ta cả kinh, muốn tránh ra nhưng cảm thấy lực trên tay nàng ta đã tăng lên, hai chân ta

lại không thể dùng sức.

“A…” Ta muốn kêu mà không kêu được, hai tay bắt lấy tay nàng ta nhưng cũng không thể dùng sức.

Giống như ta nghĩ, nàng ta quả nhiên thân mang tuyệt kỹ. Dù vừa bị sảy thai,

cơ thế yếu ớt, nhưng muốn giết ta thì vẫn thừa sức. Ta chỉ không ngờ

được rằng, nàng ta lại to gan như thế, dám ra tay với ta ở trong tẩm

cung.

Ta mở to mắt nhìn Diêu Thục phi, chỉ nghe nàng ta tàn nhẫn

nói: “Bản cung biết, Hoàng thượng thích ngươi, ai dám bảo đảm nếu bản

cung nói chuyện này ra, Hoàng thượng sẽ không bảo vệ ngươi? Hừ, dù bây

giờ bản cung giết ngươi thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không

có chỗ dựajh, dẫu Hoàng thượng trách mắng bản cung thì cũng không làm gì được. Bản cung chỉ vì quá đau lòng nên nhất thời lỡ tay mà thôi! Đàn

Phi, khi ngươi xuống tay hại chết con bản cung, hẳn đã liệu được kết cục như thế này!”

Thế nên nàng ta mới nghi ngờ ta nhưng không làm ầm lên. Nàng ta biết hôm nay ta quay lại, chờ ta bước vào.

Sao ta không ngờ được rằng Diêu Thục phi cũng là kẻ cực đoan như thế này,

nàng ta cuồng vọng dùng thế lực của Diêu gia để áp chế Hạ Hầu Tử Khâm.

Nàng ta cược rằng hắn chỉ có thể nuốt việc này vào bụng, điều nàng ta

muốn lúc này, chỉ e là phải giết ta. Nàng ta muốn ta chết.

Bàn tay đang bóp cổ ta càng lúc càng siết chặt. Ta gần như không thở nổi, muốn kêu mà không ra tiếng, muốn giãy mà không đủ sức.

Gương mặt nữ tử trước mặt thật dữ tợn, ta biết, nàng ta đã quyết tâm, tuyệt đối không bỏ qua cho ta.

Sức lực của ta không lớn như Diêu Thục phi, ánh mắt đã có chút mơ hồ, ta không thể thở nổi, thật khó chịu…

Trong lúc hoảng sợ, dường như ta nghe thấy tiếng bước chân ai đó gấp gáp, sau đó, có một người lớn tiếng nói: “Thục phi, nàng làm gì thế?” Đôi tay to lớn vươn tới, đẩy người đang bóp cổ ta ra.

Cảm thấy cổ mình đã được thả lỏng, ta vuốt lên cổ, chật vật ho khan, dường như mắt cũng không mở ra được.

“Hoàng thượng!” Diêu Thục phi thất vọng rít lên.

Ta chỉ thấy trong lòng sửng sốt, hắn tới rồi, hắn thật sự đã tới rồi…

Hắn không nhìn Diêu Thục phi mà quay người đỡ ta. Ta mở to mắt, ngước lên

nhìn hắn, thấy vẻ đau đớn trong đáy mắt hắn. Ta ho mấy tiếng, cười với

người trước mặt, ta không sao, chỉ bị Diêu Thục phi bóp cổ một chút mà

thôi.

“Hoàng thượng, sao người phải bảo vệ cho ả ta? Ả ta hại con của thần thiếp! Là ả hại con của chúng ta!” Người phía sau khóc lóc

thảm thương.

Ta nhìn về phía Diêu Thục phi, lại thấy sự ác độc

lóe lên trong đáy mắt nàng ta. Nàng ta lao xuống giường