
y đúng là khổ
cho hắn rồi. Rõ ràng đạo thánh chỉ kia được tính toán rất lâu rồi, vậy
mà hắn còn do dự không chịu hạ bút. Lời của Diêu Chấn Nguyên, hắn nghe
bên tai, nhưng nỗi oán hận vẫn ghi nhớ trong lòng.
Diêu gia là
trọng thần khi tiên hoàng Gia Thịnh Đế còn tại thế, Diêu Hành Niên là
nguyên lão hai triều, Hạ Hầu Tử Khâm đăng cơ chưa được bao lâu nên không dễ dàng tước đi binh quyền trong tay Diêu gia. Nhưng ta tin chỉ cần có
cơ hội, hắn nhất định sẽ tìm cách làm suy yếu binh quyền của nhà họ
Diêu.
Ăn xong bữa rồi, ta sai người thu dọn rồi để bọn họ lui hết ra ngoài.
Đêm đến, nằm trên giường, ta không khỏi lại nhớ tới chuyện tua ngọc bội
kia. Ta nghĩ, kết quả sẽ có rất nhanh thôi, cũng chỉ trong mấy ngày này. Vì nghĩ tới chuyện đó mà ta trằn trọc mãi, lúc nghiêng người mới trông
thấy một bóng người nhảy vào từ cửa sổ. Ta hoảng sợ, vội ngồi dậy, vừa
định hô lên thì nghe người vừa tới nhỏ giọng nói: “Nương nương, là thuộc hạ.”
Ta sững người, hóa ra là Cố Khanh Hằng.
Ban ngày,
khi nghe ta nhắc tới hai từ “xạ hương”, sắc mặt huynh ấy rất lạ, sau đó
vì Lý công công quay lại nên huynh ấy chưa kịp hỏi lấy một từ. Xem ra
huynh ấy vẫn không an tâm nên đích thân tới đây.
Khoác áo ngoài
lên, ta đưa tay vén rèm nhìn huynh ấy, nói: “Sao huynh lại đến đây? Nếu
bị người ta trông thấy thì không hay đâu! Ta không sao, chỗ này vẫn ổn.”
Đèn trong phòng đều bị thổi tắt, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ trong góc tường,
ta không nhìn rõ gương mặt huynh ấy. Huynh ấy chỉ đứng đó, nói khẽ: “Nếu không sao, sao muộn thế mà vẫn chưa ngủ?”
Ta lại có chút kinh ngạc, giờ đã khuya lắm rồi sao, liền buột miệng hỏi: “Đã giờ nào rồi?”
“Quá giờ Hợi rồi.”
“Muộn thế rồi sao?” Huynh ấy không nói thì ta vẫn nghĩ giờ hãy còn sớm. Chẳng trách huynh ấy lại tới lúc này, có lẽ ở bên ngoài, trừ cung nhân đi
tuần đêm thì những người khác đã ngủ rồi.
Huynh ấy gật đầu rồi nói: “Nương nương…”
“Khanh Hằng!” Ta ngắt lời huynh ấy, giọng nói có chút cay đắng. “Ở những nơi
riêng tư không có ai, đừng gọi ta là “nương nương”.”
Mỗi lần nghe huynh ấy gọi là “nương nương”, ta luôn thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Huynh ấy sững sờ, mãi lâu sau vẫn không đáp.
Nghĩ một lát, ta bèn giục: “Huynh mau về đi, đây không phải nơi huynh có thể tới.” Ta tìn rằng đạo lý này Cố Khanh Hằng còn hiểu rõ hơn ta, nhưng
hôm nay, ta nhờ huynh ấy điều tra mảnh huân hương kia, nói năng cũng gấp gáp khiến huynh ấy sốt ruột, thế nên mới phải tới đây lúc nửa đêm.
Lúc này Cố Khanh Hằng mới lên tiếng: “Ta sẽ đi, nhưng muội phải nói cho ta
biết chuyện xạ hương kia là thế nào? Sao muội lại nghĩ trên đó có xạ
hương? Có phải… có phải liên quan tới Diêu Phi…” Giọng nói của huynh ấy
thấp dần, nửa câu sau bị kìm lại, không nói ra.
Cố Khanh Hằng,
không còn gọi ta là “nương nương” nhưng cũng không gọi là “Tam Nhi” nữa. Ta cười cay đắng, ta biết, nhất định huynh ấy thấy gượng gạo. Nghe
huynh ấy nói ta cũng biết, chắc chắn huynh ấy đã đoán được chín phần. Mà huynh ấy nửa đêm tới đây, ta càng dám khẳng định, huynh ấy cho rằng
chuyện này liên quan tới ta.
Cố Khanh Hằng không thấy ta nói gì,
lại nói tiếp: “Thứ muội cần, ta nhất định sẽ đưa cho. Ta biết, có những
thứ ta không nên hỏi, nhưng ta chỉ không muốn muội xảy ra chuyện, muội
hiểu không?” Lời của Cố Khanh Hằng khiến ta đau xót, một câu thề thuận
miệng thốt ra khi còn nhỏ, vậy mà huynh ấy lại có thể nhớ kĩ đến thế.
Ta cười miễn cưỡng, nói: “Khanh Hằng, huynh về đi! Chuyện này không liên
quan gì tới ta, ta cũng sẽ không nhúng tay vào việc này nữa, ta hứa.”
Ta không nhìn rõ sắc mặt của Cố Khanh Hằng nhưng nghe rõ tiếng thở phào
nhẹ nhõm của huynh ấy. Có điều huynh ấy vẫn chưa đi ngay mà đứng trước
mặt ta thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, ta xuống giường, đi về phía Cố
Khanh Hằng nhưng huynh ấy đột nhiên lùi mấy bước, giữ khoảng cách vừa
phải với ta.
Ta buột miệng nói: “Ban đầu bảo huynh đi, sao huynh không đi? Giờ còn muốn làm chức ngự tiền thị vệ này.”
Giọng huynh ấy nhẹ bẫng: “Đó là ân điển của Hoàng thượng.”
Ta chán nản cười một tiếng: “Huynh thấy đó là ân điển thật sao?”
Chẳng qua là an ủi, cũng giống như lúc này, trấn an nhà họ Diêu. Bỗng dưng ta lại nghĩ tới ngày mai thánh chỉ kia sẽ được ban xuống, đó đều là những
từ được thốt ra từ miệng ta.
Một lúc lâu sau, Cố Khanh Hằng mới nói: “Đối với ta thì đúng là như vậy.”
Ta sững sờ, ngẩn ngơ nhìn nam tử trước mặt.
Giọng nói trầm thấp của huynh ấy lại vang lên: “Ta chỉ muốn muội sống tốt.”
Hơi nghiêng mặt đi, ta mở miệng nói: “Giờ ta rất tốt.”
“Nhưng ta vẫn không yên tâm.” Cố Khanh Hằng vẫn luôn ăn nói rõ ràng như thế.
Ta chỉ thấy trái tim mình run lên, nhưng huynh ấy đột nhiên khẽ cười rồi nói tiếp: “Ta chỉ sợ muội quá mạnh mẽ. Muội vẫn luôn kiên cường khiến
ta đau lòng. Thực ra lần đó, ta tặng quần áo mới cho muội, hại muội bị
phạt, sau này muội không mặc quần áo ta tặng nữa. Những chuyện này ta
đều biết. Vì muội muốn mạnh mẽ nên chưa bao giờ để lộ điều gì trước mặt
ta, còn ta vì không đành lòng thấy muội bị tổn thương nên mới giả vờ
không