
, ra sức vung tay về phía ta. Ta hít một hơi lạnh, Diêu Thục phi thật to gan. Hạ Hầu Tử
Khâm đang ở đây mà vẫn có thể tiếp tục ra tay với ta.
“Thục phi, trẫm…”
Nàng ta quay đầu lại, kéo giật ta sang một bên. Ta có chút hoảng sợ, mất
bình tĩnh, đứng bật dậy, đôi chân tê dại, nhất thời đứng không vững. Đột nhiên ta nghe thấy hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng “A Tử” sau đó cánh
tay bị siết lại, người bị hắn kéo ra phía sau. Bàn tay sau vung tới của
Diêu Thục phi đánh thẳng vào lồng ngực hắn.
“Hoàng thượng!” Ta vô cùng hoảng sợ, vội đỡ lấy hắn.
“Hoàng thượng!” Cuối cùng, trong đáy mắt của Diêu Thục phi không chỉ có vẻ hận thù, sự lo lắng chậm rãi lan ra. Nàng ta cũng bước tới, quay đầu hô:
“Truyền…”
“Thục phi!” Hắn nghiêm mặt ngắt lời nàng ta.
Diêu Thục phi hoảng hốt, vội ngước nhìn hắn, run giọng nói: “Hoàng thượng…”
Nhưng hắn gỡ tay nàng ta ra, trầm giọng nói: “Truyền thái y làm gì? Truyền
thái y đến để thông báo cho cả thiên hạ, Diêu Thục phi đánh trẫm bị
thương sao?”
Người nàng ta run lên, vội quỳ xuống, nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp đáng tội chết! Thế nhưng, ả ta…” Nàng ta lại nhìn về
phía ta. “Là ả ta hại con thần thiếp, Hoàng thượng, người phải xử tội
ả!”
“Ai nói với nàng là Đàn Phi hại con nàng?” Giọng hắn lạnh lùng, cúi đầu nhìn người ở dưới đất.
Gương mặt Diêu Thục phi trắng bệch, lấy ngọc bội đặt trong lòng bàn tay, lại
nói: “Hoàng thượng là người biết rõ nhất, chiếc tua ban đầu của ngọc bội này đã đi đâu! Trước nay thần thiếp vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng ba ngày
sau khi tua ngọc bội này bị đổi thì đột nhiên lại xảy ra chuyện! Sau đó, nàng ta sai người đổi lại tua ngọc bội! Nàng ta đâu tốt bụng như thế
chứ?”
Lời của Diêu Thục phi khiến lòng ta chấn động, nàng ta nói, ba ngày sau khi đổi chiếc tua kia mới xảy ra chuyện. Giả như chiếc tua
ngọc bội kia thật sự có điều kỳ lạ, vậy thì cũng chứng tỏ, trước cả khi
Dụ Thái phi và nàng ta giằng co nhau ở Lam Hồ, trong cung đã có người
biết nàng ta mang thai.
Ta đang suy ngẫm thì Hạ Hầu Tử Khâm đã
quay lại nhìn ta, trong lòng không khỏi hoảng hốt, đúng thế, chuyện tua
ngọc bội, ta không giải thích được. Khi ấy, ta muốn đổi chỉ vì có cảm
giác kỳ lạ với chuyện Dụ Thái phi đột nhiên phát điên. Ta nào biết thứ
đó còn liên quan tới cái thai trong bụng Diêu Thục phi chứ?
Diêu
Thục phi thấy Hạ Hầu Tử Khâm vẫn luôn im lặng, chán nản nói: “Chẳng lẽ
Hoàng thượng muốn bao che cho nàng ta? Nhưng thần thiếp quyết không để
yên chuyện này! Nếu người vẫn cố chấp, thần thiếp sẽ…”
“Sẽ như
thế nào?” Hắn lạnh nhạt đưa mắt nhìn nàng ta, giọng nói không nặng nề
nhưng vẫn có thể nhận ra sự giận dữ mơ hồ ẩn giấu trong ấy. Ta không
biết là bởi Diêu Thục phi hay là vì ta, vì lúc này, trái tim ta cũng
đang thấp thỏm, đoán xem khi nãy hắn nghe tới chuyện tua ngọc bội, rốt
cuộc trong lòng nghĩ gì.
Cổ ta đã không còn khó chịu nữa, cơ thể ban nãy còn nhẹ bẫng giờ đã trở lại bình thường.
Diêu Thục phi còn muốn nói nhưng bị hắn giành trước. Hắn nói: “Hôm nay trẫm
sai công công tới đọc thánh chỉ, tin rằng nàng chắc chắn đã nhớ kĩ. Thục phi của trẫm hiền lương, thục đức, trẫm nghĩ rằng đó là cảnh không nên
để trẫm vừa bước vào đã trông thấy. Nàng lại dám ngang nhiên hành hung
trong cung!” Hắn đột nhiên ngưng lại một lát, rồi nói tiếp: “Trẫm có thể niệm tình tâm trạng nàng đang bất ổn, tha cho nàng một lần, sau này
không được thế nữa!”
“Hoàng thượng…”
“Hôm nay trẫm tới, vốn là muốn nói cho nàng biết, mẫu hậu đã tìm được hung thủ thật sự hại hoàng nhi của trẫm!”
Lời của hắn, đừng nói là Diêu Thục phi, tới ta cũng giật mình. Chợt nhớ tới tua ngọc bội đã bị mất, ta nghĩ chuyện này sẽ được phơi bày ra ánh sáng nhanh thôi, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Nghe thấy vậy, Diêu Thục phi vội hỏi thất thanh: “Hoàng thượng, là ai?”
Hắn nói rõ ràng từng từ: “Thư Quý tần.”
Diêu Thục phi lắc đầu. “Không thể nào, Hoàng thượng, người lừa thần thiếp! Nàng ta… nàng ta đã dùng thủ đoạn gì?”
“Mẫu hậu đã kiểm chứng chuyện này là thật, nếu nàng không tin, giờ có thể
tới Ngọc Thanh cung. Thủ đoạn gì à? Ha, không phải nàng đã biết rồi sao? Chính là chiếc tua trên ngọc bội của nàng đó!” Giọng hắn không lớn
nhưng ta nghe mà chợt thấy hoảng hốt.
Diêu Thục phi cười gằn một
tiếng. “Theo thần thiếp được biết, tua ngọc bội kia rõ ràng ở trong cung của nàng ta!” Diêu Thục phi chỉ một ngón tay vào ta, hùng hổ nói.
Ta nhận ra trong lời nói của nàng ta ám chỉ Hạ Hầu Tử Khâm bao che cho ta, thế nên mới kéo Thư Quý tần ra làm kẻ thế tội.
Hắn đưa mắt nhìn ta, nói khẽ: “Đàn Phi nói thử xem, tại sao tua ngọc bội trong cung của nàng lại chạy tới Ngọc Thanh cung?”
Ta ngẩn người, không ngờ hắn lại có thể ném củ khoai nóng giãy này cho ta, rồi lại nhớ ra, khi ta đến, Diêu Thục phi chỉ nói nàng ta biết tua ngọc bội ở trong cung của ta, ta cũng chỉ cho rằng nàng ta sai người điều
tra. Ta không ngờ được rằng, có lẽ nàng ta chưa hề điều tra, mà là Thư
Quý tần trực tiếp nói cho nàng ta biết, phải không?
Bây giờ Hạ
Hầu Tử Khâm lại muốn ta nói, ha, vậy được thôi, ta cũng chỉ có thể