
g nhiên biết “tỷ tỷ” mà
ta nói chính là Thư Quý tần, muội muội của hắn, Thư Tình.
“Nương nương…” Đến đôi môi hắn cũng run run.
Ta bước lên trước một bước, nói: “Tỷ tỷ trước lúc lâm chung nhờ bản cung phải bảo toàn tính mạng cho Thư đại nhân.”
Đôi mắt hắn đầy vẻ sửng sốt nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Thần không rõ nương
nương nói gì, thần bây giờ chẳng qua chỉ là một phó giám nhỏ bé, còn lo
gì tới tính mạng chứ?”
Trong lòng ta có chút ngạc nhiên, xem ra Thư Cảnh Trình không tin ta, hắn vẫn giấu giếm ta.
Ta khẽ cười, nói: “Ban đầu bản cung cũng nói như vậy với tỷ tỷ nhưng tỷ tỷ nói, Thái hậu và Hoàng thượng là người nhân từ, sẽ không vì chuyện của
tỷ tỷ mà giết Thư đại nhân. Thế nhưng Diêu Phó tướng lại nhân cơ hội nói với Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng giáng chức Thư đại nhân, điều tới
Thượng Lâm uyển đảm nhiệm chức phó giám. Tỷ tỷ nói, Diêu Phó tướng còn
có đối sách khác.”
Ta từng nghĩ, trước khi trao hắn mảnh giấy của Thư Quý tần đưa ta, phải nói để hắn tưởng rằng người của Diêu gia đưa
ra chủ ý điều hắn tới Thượng Lâm uyển. Ta muốn hắn tiếp thu lời ta nói,
tin tưởng chuyện này không liên quan tới Thái hậu và Hoàng thượng, như
vậy hắn sẽ không nghĩ rằng mưu kế này là của Thái hậu.
Quả nhiên, khi nghe ta nói vậy, gương mặt Thư Cảnh Trình cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc. Sự giận dữ nổi lên trên gương mặt u ám, bàn tay giấu trong tay áo
rõ ràng đang siết chặt. Xem ra, hắn càng thêm kiên định với quyết tâm ám sát Diêu Chấn Nguyên. Có điều, ta cũng không lừa dối khi nói sẽ bảo
toàn tính mạng của hắn.
Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng ngước lên nhìn ta, nói: “Nương nương…” Hắn ngập ngừng, đưa mắt nhìn Vãn Lương và
Triêu Thần ở gần đó.
Ta ngoái đầu nhìn, nhỏ giọng nói: “Họ không phải người ngoài, có chuyện gì Thư đại nhân cứ yên tâm nói đi!”
Lúc này hắn mới gật đầu, nghiến răng nói: “Muội muội của thần chắc chắn
không làm những chuyện đó, nhất định là do Diêu Thục phi hãm hại muội
ấy! Nương nương…”
“Thư đại nhân!” Ta ngắt lời hắn. “Chuyện này là thật hay giả đều đã qua rồi, hôm nay bản cung đến không phải để nghe
ngươi kêu oan!” Ta muốn nói cho hắn biết, ta chẳng qua chỉ chịu sự phó
thác của người khác, ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không rảnh rỗi
nghe hắn kể chuyện Thư Quý tần. Ta cũng không thể để hắn cảm thấy ta
đang nhiệt tình giúp hắn. Bất kỳ việc gì nửa giả nửa thật đều khiến
người ta không thể suy nghĩ thông suốt.
Thư Cảnh Trình ngẩn người, lát sau mới lên tiếng: “Vâng… thần đã hiểu.”
Ta gật đầu, rút mảnh giấy Thư Quý tần trao cho ta từ trong tay áo, đưa cho hắn. “Bản cung biết ngươi không tin. Đây là thứ tỷ tỷ đã trao cho bản
cung, bây giờ bản cung đưa nó cho ngươi.”
Hắn sững sờ, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận. Đột nhiên mặt hắn biến sắc, lẩm bẩm: “Là… là nét chữ của Tình Nhi…”
Ta xoay người nhìn ra xa, chỉ nói: “Thư đại nhân, tin rằng người hiểu rõ
hơn bản cung, ngày mùng Chín tháng Ba, nếu ngươi ra tay hành thích Diêu
Phó tướng thì sẽ nguy hiểm nhường nào. Bản cung cũng biết Thư gia các
ngươi và Diêu gia có mối thù không đội trời chung, nhưng bản cung hy
vọng ngươi nghe bản cung nói một câu: Giữ được núi xanh, lo gì không có
củi đốt!”
“Nhưng nương nương…” Hắn giận dữ cất lời. “Nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng mai sau không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa!”
Khóe miệng ta khẽ cong lên, quả nhiên hắn đã có ý định hành thích.
Ta cười, nói: “Nếu Thư đại nhân định một mạng đổi lấy một mạng, vậy thì
thật sự đã uổng phí tâm sức của bản cung khi đồng ý với tỷ tỷ đưa ngươi
mảnh giấy này rồi!” Quay người nhìn hắn lần nữa, ta nói: “Thục phi nương nương bây giờ đang hô mưa gọi gió chốn hậu cung, bởi vì sao?”
Thư Cảnh Trình kinh ngạc nhìn ta. Ta nói tiếp: “Đương nhiên là vì phía sau
nàng ta có thế lực của Diêu gia hậu thuẫn, thực ra bản cung cũng không
thích nàng ta. Bản cung đồng ý giúp Thư đại nhân làm việc này, nhưng cần một thứ bên người của Thư đại nhân.”
Ta nói rất rõ ràng, việc ám sát Diêu Chấn Nguyên sẽ do ta làm, nhưng hắn phải gánh tiếng oan này.
Điểm tốt duy nhất của chuyện này là sau khi giúp Thư gia báo thù, ta còn có thể bảo toàn tính mạng cho hắn.
Hắn chần chừ, ta lại nói:
“Như vậy cũng không trái với việc tỷ tỷ thỉnh cầu bản cung.” Thấy sắc
mặt hắn có chút thay đổi, ta lại bổ sung thêm một câu: “Tỷ tỷ nói, tỷ có thể chết nhưng Thư gia không thể tuyệt tự.”
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[1'>.
[1'> Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: tội bất hiếu có ba điều thì tội không có con trai là nặng nhất. (Mạnh Tử)
Ta đã nói đến vậy rồi, nếu Thư Cảnh Trình còn cố chấp không tỉnh ngộ, vậy cũng không đáng để ta bảo vệ tính mạng cho hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống, nói: “Thần thay Thư gia
tạ ơn nương nương!” Nói xong hắn liền dập đầu với ta, tháo miếng ngọc
bội bên mình cho ta. “Đây là ngọc bội gia truyền của Thư gia chúng thần, bây giờ thần trao cho nương nương.”
Nhận lấy ngọc bội, nắm trong lòng bàn tay, ta nói với hắn: “Thư đại nhân đứng lên đi! Việc hôm nay
không thể để lộ với bất kỳ ai.”
Hắn gật đầu. “Thần hiểu. Nương nương còn muốn thần là