
trước, sau khi Trần Dung
gả cho Nhiễm Mẫn thì nàng đi theo y rời khỏi thành Nam Dương. Nguyễn thị kia không biết nàng không được sủng ái, sau một lần lương thực bị người Hồ cướp đi thì phái người tìm được nàng, muốn nàng tìm Nhiễm Mẫn phái
binh trông giữ đường dẫn. Bởi vậy Trần Dung mới biết được chuyện này.
Lời này của nàng vừa thốt ra, tươi cười trên mặt Nhiễm Mẫn thu hồi lại.
Y nhìn Trần Dung chăm chú.
Bị một đôi mắt đen như bầu trời đêm, bên trong có hỏa diễm ám dạ trừng
nhìn, bất cứ người nào cũng đều run rẩy không thôi, vã mồ hôi như tắm.
Nhưng Trần Dung không như thế. Kiếp trước, bộ dạng này của y nàng đã nhìn
thấy quá nhiều, nói đến nói đi, khi chuẩn bị thốt ra lời này, nàng đã
nghĩ tới mọi hậu quả có khả năng phát sinh.
Ánh mắt Trần Dung thập phần thản nhiên.
Nhiễm Mẫn nhíu mày, nói: “Nếu gọi đó là yếu đạo bí mật, thời điểm khi người
Hồ tùy thời định vây thành, Nguyễn thị cùng Trần Nguyên nhất định sẽ tốn công sức vận chuyển đi. Nữ lang, nàng có biết sự quan trọng trong lời
nói của mình không?”
Trần Dung nhìn y.
Hai mắt của nàng vẫn sáng ngời mà thản nhiên, không thấy một tia hổ thẹn, không thấy một chút nào bất an.
Nàng gật đầu, lạnh lùng cười, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, lộ ra sát khí: “Ta muốn hắn tổn thất thảm trọng!”
Nhiễm Mẫn ngả về phía sau, lẳng lặng nhìn chằm chằm Trần Dung, lại hỏi: “Nữ
lang không sợ khi người Hồ vây thành, Trần thị các nàng vì lương thực
không đủ mà sẽ bị giết sao?”
Lời của y vừa dứt, Trần Dung đã quyết đoán trả lời: “Sẽ không.”
Nàng thản nhiên nói: “Trần Nguyên là người ích kỷ vô cùng, những thứ của hắn có lẽ sẽ đưa cho Nguyễn thị, có lẽ sẽ dùng để lấy lòng Nam Dương vương, nhưng mà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không lấy ra đưa cho gia tộc.”
Nàng biết Nhiễm Mẫn đang nghi hoặc cái gì, lập tức cười
sầu thảm, rũ hai mắt, ánh mắt ướt át, thấp giọng nói: “Nếu không phải bị bức bách đến cùng đường, một nữ lang sĩ tộc như A Dung sao lại nghĩ tới việc đối phó với trưởng bối nhà mình?”
Môi anh đào của nàng run run, thì thào nói: “Ở trong mắt Trần Nguyên và các phu nhân của hắn, A
Dung là người có thể tùy ý giẫm lên mà lăng nhục.” Nàng nghĩ đến đêm đó
nhốt tại trong căn nhà gỗ nhỏ, đối thoại của bốn hộ vệ kia, khuôn mặt
nhỏ nhắn bỗng trở nên trắng bệch như tuyết…… Nàng không thể tự ức chế mà run rẩy, gương mặt thanh diễm bởi vì thống khổ, bởi vì hận thù, bởi vì
vô lực mà thậm chí có chút vặn vẹo.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp hữu lực của Nhiễm Mẫn truyền đến: “Được!”
Trần Dung ngẩng phắt lên nhìn y.
Nhiễm Mẫn vẫn còn nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt của y không có chút chán
ghét, thậm chí còn ẩn chứa ôn nhu, khen ngợi, y gật đầu, ha hả cười nói: “A Dung dự đoán không sai, hiện tại, ta rất cần lương thực.”
Trần Dung vui vẻ, đứng dậy cách qua tháp hướng tới y thi lễ, nghẹn ngào nói: “Tạ tướng quân thành toàn.”
Nàng biết rõ, việc này đối với Nhiễm Mẫn có lợi quá lớn, vô luận thế nào, y
cũng không có lý do cự tuyệt dụ hoặc này. Nhưng nàng vẫn mang bộ dạng
điềm đạm đáng yêu, tựa như đóa sen bị mưa gió quật cho héo tàn, dùng một loại ngữ khí chua sót cùng mờ mịt nói cảm tạ.
Trần Dung vẫn duy trì tư thế đó, nàng rũ hai mắt, một hồi lâu còn nói thêm: “A Dung còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Cứ nói.”
Giọng nói Trần Dung nhỏ nhẹ mà rõ ràng: “Lúc này tướng quân cướp lương thực
của Trần Nguyên, chỗ đó cũng có một phần của Nam Dương vương.”
Lời này của nàng vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn đang ngồi tùy ý không tự chủ được
hạ thấp người tới gần nàng, trầm giọng hỏi: “Làm sao mà nàng biết?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Trần Dung mang theo ý cười, nàng nói: “Tất nhiên là nghe thấy.”
Thấy dường như Nhiễm Mẫn tin tưởng, nàng tiếp tục nói: “A Dung muốn cầu
tướng quân tuyên bố ra bên ngoài, cứ nói con đường vận chuyển lương thực kia là bị một người tên là Lý Mộc, một người phụ tá tên là Hứa Tiềm
trong phủ Nam Dương vương tiết lộ.” Dừng một chút, nàng giải thích với
Nhiễm Mẫn bằng giọng nói êm tai: “Lý Mộc này là thân huynh của Như phu
nhân Lý thị của Trần Nguyên, hắn là người mà Lý thị có thể trông cậy vào nhất. Về phần Hứa Tiềm kia, hình dung đáng ghê tởm, thật sự đáng giết!”
Sau khi nàng nói xong, vẫn cúi đầu, vẫn ngồi thi lễ, không đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn.
Im lặng, vô cùng im lặng.
Rất lâu sau đó, Nhiễm Mẫn đều không trả lời.
Trần Dung chờ đã lâu, dáng người thướt tha kia không thể tự ức chế mà run
rẩy, trên lông mi thật dài dần dần có hai giọt nước mắt rơi xuống đất.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung không nghe thấy Nhiễm Mẫn trả lời,
cũng không có đảm lượng ngẩng đầu nhìn y, mặt tái nhợt, cười chua xót,
ngữ khí nói ra tàn nhẫn và âm trầm: “Tướng quân thứ lỗi, bọn họ bất nhân thì không thể trách ta bất nghĩa! A Dung chính là người lòng dạ hẹp
hòi, là phụ nhân tàn nhẫn có cừu oán tất báo. Với ta mà nói, nếu có ai
muốn giẫm đạp ta, vậy hắn cũng phải cẩn thận đôi chân của mình!”
Giọng nói tuy rằng run run, nhưng vẫn thản nhiên như ánh mắt vừa rồi của nàng.
Trần Dung vẫn duy trì tư thế ngồi thi lễ, b