The Soda Pop
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329170

Bình chọn: 8.00/10/917 lượt.

nhìn vạt áo trắng trong thuần khiết trước mắt kia, nghe chàng nói ‘Muốn lui thì lui’, bất tri bất giác, hốc mắt lại đỏ.

Chàng vốn là người thông minh, chàng không muốn mình bị người ta nghi ngờ, bị người ta thương tổn……

Trần Dung nắm vạt áo chàng, nắm thật chặt.

Một bàn tay thon dài vươn ra.

Bàn tay kia ôn nhu tách từng ngón tay nàng ra, nhẹ nhàng từ tốn nắm gọn trong lòng bàn tay. Chàng không nói nữa, cũng không làm gì khác, chỉ ôn nhu, nắm chặt tay

nàng ở trong lòng bàn tay mình. Chàng nắm rất chặt, dường như muốn mượn

động tác này khiến cho Trần Dung đang khốn đốn không chịu nổi trầm tĩnh

lại.

Quả nhiên Trần Dung dần dần thả lỏng cơ thể.

Cổ tay của nàng đang căng cứng lập tức buông thõng xuống, nàng dán mặt vào trong lòng chàng, cơ thể dần dần trầm xuống.

Nàng chìm vào trong mộng đẹp.

Trần Dung tỉnh lại trong sự xóc nảy đảo điên, nàng vừa động đậy, một bàn tay đã ấn lên người nàng, giọng nói nhỏ ôn nhu của Vương Hoằng vang lên:

“Đừng nhúc nhích, miệng vết thương vừa được băng bó.”

Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, mở mắt ra.

Nhìn mỹ thiếu niên áo trắng như tuyết, trên gương mặt tuấn dật thanh hoa

mang theo tươi cười thản nhiên, thanh thản dựa vào thành xe, Trần Dung

hỏi với vẻ si ngốc: “Chúng ta đang đi đâu?”

“Trở về thành Nam Dương.”

Trần Dung ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc hỏi: “Cứ như thế trở về thành Nam Dương?”

Vương Hoằng cúi đầu xuống. Nhìn nàng, chàng nhếch miệng cười.

Nụ cười này đặc biệt trong trẻo sáng tỏ, lộ ra hàm răng trắng tinh, chàng

giải thích: “Đừng lo lắng, người của Mộ Dung Khác đã rơi vào bẫy của

Nhiễm Mẫn rồi.” Chàng chầm chập nói: “Sau khi nàng mất tích, ta đã phái

người liên hệ với Nhiễm Mẫn.”

Chàng dùng ngón giữa xoa cái cằm

trơn bóng, nói với vẻ lười biếng: “Mộ Dung Khác kia là người thông minh, hiện tại gã chỉ liên hệ với ta thôi.” Cười cười, Vương Hoằng nói: “Gã

tính trước sẽ thông báo tin tức của nàng cho ta biết, xử lý ta, sau đó

lại dùng nàng để đối phó với Nhiễm Mẫn. Ngay cả khi hai người chúng ta

không trúng kế, cũng sẽ bởi vì chuyện nàng rơi vào tay gã mà buồn bực cả đời. Nhưng gã đã xem thường Vương Hoằng ta, cũng xem thường Nhiễm Mẫn.”

Cười nhẹ, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn nóc xe, nói thầm: “Ta đã sớm nói cho

tiểu tử Mộ Dung biết, Vương Hoằng ta cho tới bây giờ không phải là kẻ hủ nho. Gã dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ không đi tìm Nhiễm Mẫn, lấy lực

lượng hai người để đối phó với một mình gã chứ? Phi.”

Sau khi

nói xong, Vương Hoằng thấy Trần Dung lắng nghe nghiêm túc, lại tiếp lời: “Ta lộ ra tin tức về lộ tuyến và nhân số hộ vệ của thành chủ Mạc Dương, đó là biết gã sẽ nhịn không được mà ra tay. Nhiễm Mẫn kia đã nói qua,

người Mộ Dung Khác phái đi sẽ do y đối phó. Về phần nàng thì ta sẽ tới

cứu. Hiện tại.” Chàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ta nghĩ hai người

kia đã đối mặt rồi, chậc chậc, lấy có tâm đối phó với vô tâm, lấy chủ

động đối phó với bị động, lần này Mộ Dung Khác sẽ tổn thất khá lớn, về

sau hẳn là gã sẽ an phận hơn một chút.”

Trần Dung nghe đến đó,

nhịn không được hỏi: “Vậy còn chuyện của thành chủ Mạc Dương thì sao?”

Giọng nói của nàng có chút gấp gáp.

Vương Hoằng chậm rãi cúi đầu xuống.

Cúi đầu nhìn nàng, chàng khoanh hai tay, vẫn là vẻ thản nhiên như thường.

Nhưng Trần Dung nhìn chàng, tim lại đập mạnh.

Vương Hoằng lẳng lặng nhìn Trần Dung, khóe miệng cong lên, nhợt nhạt cười nói: “Đó là việc nhỏ.”

“Làm sao có thể là việc nhỏ được?”

Trần Dung ngồi dậy, vươn tay nắm ống tay áo của chàng, cầu xin: “Chàng nói

cho ta biết đi.” Nói cho ta biết, chàng lộ ra thông tin về thành chủ Mạc Dương, có thể bị người ta phát hiện, có thể ảnh hưởng đến cuộc đời sau

này hay không.

Vương Hoằng vẫn lẳng lặng nhìn Trần Dung.

Ánh mắt của chàng trong sáng, cao xa, yên tĩnh, tự tại.

Nhưng càng là như thế, Trần Dung càng thấy bất an. Nàng biết người trước mắt

này, cứ khi nào có chuyện lại rất hay giả bộ không có việc gì như thế.

Khẽ cười, Vương Hoằng thu hồi ánh mắt.

Chàng thản nhiên nói: “Đừng vội bối rối, không có việc gì đâu.”

Làm sao có thể không có việc gì? Thế gia đại tộc ở thành Kiến Khang rất

phức tạp, luôn luôn cản trở lẫn nhau…… Nếu không phải như thế, rõ ràng

chàng sẽ không thua Mộ Dung Khác vì sao còn phải giấu diếm bằng mọi

cách?

Trong lúc Trần Dung bối rối, Vương Hoằng vỗ vỗ tay nàng, cuối cùng không nói gì cả.

Trần Dung bất đắc dĩ đè chặt tâm bất an, từ từ ngồi thẳng, vừa cúi đầu, nàng phát hiện mình vẫn đang khoác áo bào trắng bao quanh thân hình.

Xoay người, Trần Dung cởi bỏ áo bào.

Đặt áo bào sang một bên, Trần Dung cởi bỏ y phục màu đỏ buộc chặt quanh bên hông và cổ. Khi hồng bào vừa rơi xuống đất, trung y màu trắng, vạt áo

rách nát, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện lộ ra ở trước mắt Vương

Hoằng.

Tay phải Trần Dung duỗi ra, vừa định cầm áo bào trắng kia phủ lên người, đột nhiên, một bàn tay vươn tới.

Nó đặt ở trên ngực Trần Dung.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, dấu tay xanh tím nắm trên khuôn ngực nghiễm nhiên đã trở nên rõ ràng.

Xanh tím thế này.

Trần Dung không nghĩ rằng bàn