Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329181

Bình chọn: 10.00/10/918 lượt.

nàng lại không hề phát hiện, xiêm y của mình đã bị cởi ra hết.

Đến khi môi chàng đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đến khi một vật vừa

cứng vừa nóng nặng nề mà nhét vào trong cơ thể nàng, mang đến một cảm

giác căng trướng cùng đau rát.

Khi chàng tiến vào trong nàng,

Trần Dung mới khẽ kêu ra tiếng, giọng nói của nàng bị chàng nuốt vào

trong bụng: “Chàng, chúng ta không thể.” Chúng ta không thể mà, chàng đã nói, không cho hài tử mang họ của ta, ta cũng nói qua, bất luận thế nào cũng sẽ không làm thiếp của chàng. Hơn nữa, ta vừa mới rơi vào trong

tay người khác, ở trong quân ngũ người Hồ giống như đám cầm thú mấy

ngày, nếu lúc này có hài tử, lời đồn đãi xấu sẽ truyền ra, hài tử sẽ

không thể sống yên ổn.

Trong lúc va chạm, ngực bị xoa nắn mang

theo đau đớn cùng tê dại, Trần Dung không thể tự ức chế mà lệ rơi như

mưa, nàng ôm gáy chàng, khiến cho thân thể trần trụi dán chặt vào thân

thể chàng, lời lẽ không thành tiếng khẽ cầu xin: “Đừng, đừng ra ở bên

trong…… Không thể có hài tử mà.”

Trả lời nàng, là va chạm càng ngày càng kịch liệt, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.

Xe ngựa vững vàng tiến lên, qua mỗi lần xóc nảy, mỗi lần lắc lư, đều truyền ra một tiếng rên rỉ cố gắng đè nén.

Trần Dung vẫn đang rơi lệ, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nàng cắn lên bờ vai chàng, đau khóc thành tiếng.

Sau đó rất lâu, nàng mới có sức lực đẩy chàng đang nằm trên người mình ra, vô lực khóc kêu lên: “Vì sao không ra ở bên ngoài?”

Vương Hoằng ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn mỹ đầm đìa mồ hôi, tóc dài rối loạn, ẩm ướt dính vào giữa trán. Bởi vì kích tình vừa rồi, hai mắt nàng mang theo mị ý liếc nhìn chàng, mĩ thiếu niên cười ôn nhu, vừa hôn lên

trán nàng: “Yên tâm, có hài tử thì ta sẽ nhận nó.”

Một lời thốt ra, Trần Dung òa khóc.

Nàng khóc vô cùng thương tâm, trong khoảng thời gian ngắn, ủy khuất, hoảng

sợ vì rơi vào tay người Hồ, còn có bất an vì sợ sẽ phiền hà đến chàng,

còn có sợ hãi đối với tương lai đều hóa thành nước mắt.

Vương Hoằng ôm nàng khóc lóc không ngừng, kéo áo bào trắng ở một bên phủ lên trên người nàng.

Vừa mới phủ thêm, Trần Dung đưa tay kéo áo khép lại.

Nàng gục đầu xuống, một bên nức nở, một bên xoay người sang chỗ khác. Sau

khi mặc áo bào vào, giọng nói nghẹn ngào thổn thức của Trần Dung vang

lên: “Ta không cần chàng nhận hài tử.”

Dừng một chút, nàng nói với vẻ cố giữ vững bình tĩnh: “Nếu có hài tử, nó sẽ đi theo ta.”

Phía sau không có tiếng nói chuyện.

Trần Dung lau nước mắt, quay đầu nhìn lại.

Nàng thấy chàng nằm ngửa trên tháp, trên khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cô tịch.

Nhìn chàng như thế, sự áy náy khó có thể miêu tả thành lời trào dâng trong

lòng Trần Dung: Chàng vì cứu mình mà không biết đã chịu dày vò bao lâu,

hao hết bao nhiêu tâm trí, quan trọng nhất là, trong cả quá trình, chàng đã làm quá nhiều chuyện khiến cho các quý tộc thành Kiến Khang không

thể dễ dàng tha thứ.

Chàng vì mình, mà có thể sẽ bị thân bại danh liệt.

Nghĩ đến đây, lòng Trần Dung mềm nhũn. Nàng dựa vào bên cạnh chàng, từ từ đem mặt dán trên ngực chàng.

Tay đặt trên lồng ngực chàng cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ, Trần Dung thì

thào nói: “Đừng chán ghét ta…… Thất lang, cả đời này cả kiếp này ta là

người của chàng. Về sau có hài tử, nếu chàng nhất định muốn nó nhận họ

chàng, vậy thì có thể. Chàng có thể với thương lượng với thê gia chàng,

ta sinh hài tử ra chỉ chiếm họ cho nó mà thôi, sẽ không gây ra bất lợi

gì với trưởng tử của chàng đâu.”

Nàng nói tới đây, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, liền ngậm miệng lại.

Nàng không nói lời nào, Vương Hoằng cũng không nói chuyện. Chỉ có tiếng hít

thở của hai người xen lẫn trong không khí vẫn đọng lại hương vị tình dục trong toa xe.

Trong sự im lặng, Trần Dung dựa sát vào Vương

Hoằng. Nàng nói bằng giọng ôn nhu: “Thất lang, chàng, vì sao chàng lại

đến cứu ta?”

Nàng buông rủ hai mắt, nói với giọng vui sướng, cũng có sự áy náy: “Ta nghĩ rằng chàng sẽ không đến.”

Đây là vấn đề nàng đã sớm muốn hỏi, nhưng đến tận lúc này mới dám thốt ra miệng.

Qua một hồi lâu, giọng nói của Vương Hoằng vẫn hơi khàn khàn vang lên: “Vì sao nàng cho rằng ta sẽ không đến?”

Trần Dung ngẩn ra, sau đó, nàng thấp giọng nói: “Cứu ta sẽ gây bất lợi cho

chàng.” Nói ra câu này, nàng ngẩng đầu lên si ngốc nhìn chàng, thấy

chàng nhắm hai mắt, sắc mặt không khác gì bình thường, môi Trần Dung hé

mở, nhẹ nhàng nói: “Chàng đã rất khó xử, đúng hay không?”

Tiếng nói rất thấp, dường như không thể nghe thấy.

Vương Hoằng mở hai mắt, chậm rãi quay đầu nhìn nàng.

Ngắm nhìn nàng, chàng vươn tay ôm thắt lưng nàng. Bàn tay xuyên qua vạt áo,

sờ khuôn ngực lộ ra một nửa bị xoa nắn kia, chàng đặt nàng lên người

mình, nhẹ nhàng nói: “Cần gì nghĩ nhiều như vậy? Tận hưởng lạc thú trước mắt là được rồi.”

Nói xong, chàng lại hôn lên môi nàng, lật người nàng lại, thân mình cũng dán lên thân thể nàng. Trần Dung vừa muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến mấy chữ ‘Tận hưởng lạc thú

trước mắt’ của chàng, không khỏi nghĩ ngợi: Thôi, cũng không biết ngày


XtGem Forum catalog