Disneyland 1972 Love the old s
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329165

Bình chọn: 7.00/10/916 lượt.

tay của Mộ Dung Khác lại dùng lực mạnh như thế…… Để lại vết xanh tím ở đây.

Gương mặt của Trần Dung bỗng chốc trở nên trắng bệch như tuyết.

Một bàn tay nắm bả vai nàng, dùng một chút lực, xoay người Trần Dung lại, để nàng đối mặt với chàng.

Vương Hoằng cúi đầu, lúc trước vẫn vân đạm phong khinh, lúc này đã không còn

nở nụ cười, chàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm dấu tay trên khuôn

ngực nàng.

Nhìn một lúc, hai tay chàng đồng thời đặt trên bộ y phục rách rưới kia, dùng sức, tiếng vải bị xé rách vang lên.

Trần Dung khẽ kêu một tiếng, gương mặt vốn trắng bệch như tuyết trở nên đỏ

bừng, nàng vội vàng vươn tay che thân, hai mắt ngập nước, vừa thẹn vừa

giận lại bất an nhìn Vương Hoằng.

Nàng trông thấy là Vương Hoằng với vẻ mặt trầm tĩnh, bởi vì quá mức trầm tĩnh mà có vẻ lạnh lùng.

Trần Dung mở to mắt nhìn, bất tri bất giác, hốc mắt đã đỏ hồng, nàng hít

mũi, ủy khuất muốn nói gì đó, đúng lúc này, trên khuôn ngực lại cảm thấy ấm áp.

Chính là Vương Hoằng cúi đầu, cẩn thận quan sát từng

chút một trên nửa thân hình trần trụi của nàng, bởi vì quá gần, hơi thở

của chàng phả lên thân Trần Dung.

Chàng vừa tới gần, hai đóa anh đào sắc phấn hồng kia không tự giác trở nên căng cứng, suỵt nữa đụng tới chóp mũi của chàng.

Gương mặt Trần Dung vừa đỏ vừa trắng, chàng dựa vào gần như thế, hơi thở phun ra làm nàng vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Ngón tay lướt qua tựa như gió

xuân, ánh mắt sáng quắc, làm cho tim nàng đập như trống.

Mà chàng lại nghiêm túc như thế, nghiêm túc gần như lạnh lùng.

Nàng cũng không biết, chàng đang khiêu khích mình hay là đang thẩm tra mình?

Hai tay chàng ôm thắt lưng nàng, tra xét thân thể mềm mại trắng nõn như

ngọc kia từ trên xuống dưới, rồi ánh mắt chuyển về phía khuôn ngực.

Vươn tay xoa dấu vết xanh tím kia, trong lúc Trần Dung đang sợ run, chàng khàn khàn hỏi: “Gã chạm vào chỗ này của nàng?”

Môi Trần Dung run rẩy, không biết vì sao, nàng rất muốn đáp trả một câu: Rõ ràng chàng đã nói rằng ‘Nếu ta tới cứu nàng thì sẽ không để ý đến

chuyện này’, vì sao lúc này lại để tâm?

Nhưng lời đến bên miệng, nàng vẫn vừa thẹn vừa ôn nhu đáp lời: “Sáng nay khi hành quân, gã đang

hỏi chuyện thì đột nhiên chạm vào đó.”

“Cứ như thế mà chạm vào sao?” Chàng dùng ngón tay lướt qua dấu vết xanh tím kia, giọng nói lạnh lẽo mà trầm khàn.

Trần Dung run giọng nói: “Vâng.”

Nàng muốn trấn tĩnh, nhưng hô hấp của chàng, tay chàng, đều làm cho nàng run rẩy.

Cắn môi, Trần Dung thì thào nói: “Rõ ràng gã đã hứa cho ta sự tôn nghiêm,

nhưng sáng nay khi hành quân lại đột nhiên bảo ta mặc y phục màu đỏ kia, còn, còn kéo rách vạt áo của ta, rồi mới để ta cưỡi ngựa. Vốn một mình

ta cưỡi một con nhưng gã đi được nửa đường lại bảo ta sang cưỡi cùng

ngựa với gã.”

Giọng nói của Trần Dung càng thấp, đến mức hầu như không thể nghe thấy: “Gã để ta ngồi ở phía trước, sau khi nói với ta

vài câu thì làm như thế.”

Nói tới đây, trong mắt nàng đã ngập

lệ, không biết là bởi vì ngượng ngùng, hay là bởi vì bất an, sợ hãi mà

toàn thân nàng run rẩy.

Trần Dung cắn chặt môi, tự nói với bản

thân: Ta sợ cái gì? Ta, ta cũng không lấy chàng làm phu, ta đã xuất gia

rồi, bệ hạ còn hứa để ta nuôi dưỡng mĩ thiếu niên, có gì mà ta phải sợ?

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng không biết vì sao, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ

không chịu nổi, hận không thể quỳ trước mặt chàng, cầu xin chàng tin

tưởng bản thân mình thật sự trong sạch. Thật sự, ngoài chàng ra không

còn có nam nhân nào khác chiếm đoạt được thân thể mình.

Trong lúc Trần Dung run rẩy, đột nhiên, Vương Hoằng nâng hai bầu ngực nàng lên, ngậm một đóa anh đào.

Cảm giác ướt át, ấm áp vừa truyền đến, hai chân Trần Dung mềm nhũn, tê liệt ngã xuống lòng chàng.

Nàng cảm giác được, đầu lưỡi chàng xẹt qua dấu vết xanh tím kia.

Trần Dung không thể tự ức chế mà run rẩy lúc này cố ngăn chặn tiếng rên rỉ,

thì thào nói: “Gã, gã không có làm như vậy.” Mới nói đến đây, Trần Dung

cảm thấy không đúng, lập tức còn nói thêm: “Thật sự gã không hề động vào ta, thật sự, chỉ nắm ngực một chút thôi.”

Giải thích của nàng, nghe qua có vẻ vô lực.

Mà cảm giác khuôn ngực bị hôn mút đã làm cho đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.

Hai bầu ngực nàng run rẩy trong lòng bàn tay chàng, run rẩy trong miệng

chàng. Bất tri bất giác, Trần Dung ôm đầu chàng, bất tri bất giác tự đưa bản thân mình dán chặt vào chàng.

Lúc này, trên ngực bị cắn đau đớn.

Trần Dung kêu một tiếng nghẹn ngào, thì thào nói: “Ta, ta thực sự không có.”

Không có tiếng trả lời, đáp lại nàng, là thân thể càng ngày càng nóng rực.

Trong lúc mơ hồ, Trần Dung đã được chàng đặt nằm xuống xe ngựa, chàng đã hoàn toàn bao phủ kín toàn thân nàng.

Mà tay chàng lại ôm chặt dấu vết xanh tím kia, xoa nắn, cắn mút từng chút một.

Chàng xoa nắn rất mạnh, hôn mút lâu như thế, đến tận khi nơi đó truyền đến từng đợt đau đớn.

Trần Dung thích sự đau đớn này, nàng cảm giác được, khi đau đớn kia càng

ngày càng sâu sắc càng ngày càng kịch liệt, dấu vết cùng nhục nhã khắc

vào nơi đó đã trở nên nhạt dần.

Trong lúc vui mừng, nàng rơi lệ đầy mặt, trong sự xấu hổ,