
t kể nguyên nhân gì, ta chỉ thấy nàng suýt chút nữa là chết trong tayả! Cho nên, tuyệt đối không thể tha cho ả!” Mạc Kỳ Diễn âm lãnh nói.
“Tứ vương phi, là Ngô Đồng sai lầm rồi, Ngô Đồng biết tội, biết tội rồi!” Liễu Ngô Đồng ôm thật chặt đùi phải của Lăng Tuyết Mạn, khóc không thành tiếng.
“Ngô Đồng!”
Lòng Lăng Tuyết Mạn khổ sở gần chết, nhất thời không biết nên làm gì mới phải, cánh tay lại bị Mạc Kỳ Diễn kéo
đi, nàng liền bị động đi theo Mạc Kỳ Diễn, nhưng Ngô Đồng vẫn gắt gao ôm chặt nàng, nàng đi, Ngô Đồng quỳ lết theo, trong miệng ngoại trừ ‘tha
cho ta’ thì không còn lời nào khác!
Tình huống kì dị này làm cho Mạc Kỳ Diễn
vừa đi được năm sau bước, chợt tức giận xoay người, một cước đá lên vai
Liễu Ngô Đồng, nàng lập tức hét thảm một tiếng, buông lỏng tay, ngã nằm
trên đất!
“A_____”
Liễu Ngô Đồng đau kêu thảm một tiếng, nằm úp sắp xuống đất, trên gương mặt dấu ấn bàn tay của Mạc Kỳ Diễn sưng
lên rất rõ ràng, cả khuôn mặt đều trắng bệch, cánh môi lay động, lê hoa
đái vũ* ngẩng đầu lên (*lê hoa đái vũ – Lê hoa nhất chi xuân đái vũ – cành hoa lê lấm tấm vài hạt mưa xuân: vốn là một câu thơ trong “Trường
Hận Ca” của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân khi khóc)
“Ngô Đồng!”
Lăng Tuyết Mạn gọi một tiếng, chỉ cảm
thấy thần kinh căng thẳng, nếu không phải là Mạc Kỳ Diễn đỡ thân thể
nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống đất, “Nhị…”
“Tuyết Mạn, chúng ta đi!” Mạc Kỳ
Diễn ngắt lời, dẫn Lăng Tuyết Mạn đi về phía trước, hiện tại hắn chỉ lo
cổ họng nàng bị tổn thương, còn cái nữ nhân phát cuồng kia, đợi lát nữa
hắn sẽ xử lý!
“Tứ vương phi___”
“Mạn Mạn___”
Lăng Tuyết Mạn bị động đi về phía trước,
vẫn không nhịn được liên tục quay đầu nhìn Liễu Ngô Đồng trên mặt đất,
nghe tiếng la hét cuồng loạn của Ngô Đồng, nàng tựa như rơi vào bóng
tối, làm cách nào cũng không tìm thấy được một luồng sáng.
Càng ngày càng rời xa bờ hồ, tiếng la tê
tâm phế liệt dần dần không nghe thấy, Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc cũng khôi
phục được một chút sức lực, dừng bước lại, nghiêm túc nói: “Nhị vương gia, sao ngài lại đến chỗ này? Không phải ngài đang xem kịch sao? Khụ khụ…”
“Đừng nói quá nhiều, ta thấy nàng
không ở đó, mới đi ra ngoài, không ngờ tới… may là ta ra ngoài kịp thời, nữ nhân đó thật đáng chết!” Mạc Kỳ Diễn cau mày, “Ta gọi Hiên
nhi đưa nàng về Tứ vương phủ trước, truyền thái y trực tiếp đến Tứ vương phủ xem vết thương của nàng, sau đó ta sẽ ghé qua thăm nàng.”
“Ngài thật muốn hỏi tội Ngô Đồng sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, một tay vẫn vịn cổ họng, không nhịn được ho khan.
“Nàng đừng quản nữa, quốc có quốc
pháp, gia có gia quy, huống chi ả mưu sát vương phi, là người…. là người ta yêu, ta muốn dùng cả đời này để bảo vệ!” Mạc Kỳ Diễn hạ mắt, chống lại đôi mắt đơn thuần của Lăng Tuyết Mạn, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ẩn nhẫn hồi lâu, nước mắt tràn mi, mới vừa rồi cận kề cái chết, nàng không khóc, nhưng
giờ phút này lại vì một câu nói của người đàn ông này mà không cầm lòng
được, khóc thành tiếng, vô số áy náy quấn quanh lòng nàng, nàng lại một
chữ cùng không thể thốt khỏi miệng, trước đây trong lòng nàng có hắn,
hắn đã trả lời nàng, hắn không thể vì nàng mà thay đổi, nay nàng rời đi, hắn lại quay đầu lại, nhưng nàng không cách nào có thể đáp lại tình yêu của hắn được nữa.
“Tuyết Mạn, đừng khóc, là ta không
trông nom nàng, mới để cho nàng rơi vào tay loại người độc ác đó, Tuyết
Mạn, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Mạc Kỳ Diễn hốt hoảng nâng tay gạt nước mắt trên mặt Lăng Tuyết Mạn, đau lòng vô cùng.
“Không, không phải vậy….” Lăng
Tuyết Mạn ngồi xổm xuống, đầu chôn vào gối, nàng muốn giải thích, muốn
nói với hắn đừng yêu nàng nữa, nhưng mà, về phần tình nhân, nàng không
cách nào nói ra khỏi miệng….
“Tuyết Mạn!”
Mạc Kỳ Diễn cũng ngồi xổm xuống, hai tay chống bả vai nàng, vội vàng nói “Nàng đừng khóc, đáp ứng ta, trước tiên để thái y xem qua có được không?
Không nguy hiểm, có ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng gặp phải chuyện
nguy hiểm, Tuyết Mạn….”
“Nhị ca!”
Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp đột
ngột vang lên, Mạc Kỳ Diễn cả kinh, ngẩng đầu, thấy phía đối diện đang
đi tới hai người đàn ông, ánh mắt nhất thời căng thẳng, chậm rãi buông
lỏng cánh tay đang ôm Lăng Tuyết Mạn, đứng thẳng người, cười nhạt, “Tam đệ, cũng tới sao?”
Lăng Tuyết Mạn chỉ ngồi xổm trên mặt đất thương tâm, ai cũng không để ý tới, vai không ngừng run run.
Mạc Kỳ Minh chắp tay, “Nhị ca, đệ mệt rồi, đứng lên đi dạo cho thư thả một chút!”
“Nô tài tham kiến Nhị vương gia!” Từ bên người Mạc Kỳ Minh đi ra một tùy tùng vóc người tương đối nhỏ cung kính hành lễ, giọng hơi thô.
Mạc Kỹ Diễn nhàn nhạt liếc mắt một cái, “Đứng lên đi.”
“Tạ Nhị vương gia!” Tùy tùng cúi đầu, đứng dậy lui sang một bên.
Mạc Kỳ Diễn chưa hề chú ý đến, Lăng Tuyết Mạn càng không biết, từ lúc nàng tiến vào phủ Thái Phó, ánh mắt tùy
tùng kia vẫn rơi vào người nàng, âm thầm cẩn thận quan sát nhất cử nhất
động, ánh mắt, cách nói chuyện, vẻ mặt…..
Ngoại trừ khoảng thời gian Lăng Tuyết Mạ