
ống một ngụm lớn, rượu nhanh chống chảy hòa
tan vào từng giác quan trong cơ thể hắn, lan tỏa từng kẻ chân lông, cảm
nhận vị cay nồng cháy xé cổ họng, còn có chút đắng, là đắng tận trong
tim.
…………………………
Thái Lan.
Khí hậu Thái Lan là khí hậu nhiệt đới gió mùa, vì thế dù đang ở tháng 12,
không khí vẫn mát mẻ trong lành, rất thích hợp cho những chuyến dã ngoại cùng du lịch.
Hắc thự.
Trên cây cầu gỗ, một cô gái vận váy đen, bóng dáng mảnh mai hấp dẫn, vẻ mặt
đáng yêu ngày nào thay vào đó là xinh đẹp mê người, đôi mắt màu hổ phách mị hoặc, chiếc mũi xin xắn, đôi môi đỏ mọng ánh lên lớp son mỏng, gò má trắng nõn hơi hồng có thể vì đứng dưới nắng khá lâu càng khiến dung
nhan thêm mỹ miều sắc nét.
Cô đứng đó nhìn bầu trời xanh, trong
mắt nhàn nhạt ý cười, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên như muốn với lấy thứ gì
đó không xác định. Giây sau, cô gái quay lại, nhìn một cô gái thân vận
đồ da màu trắng, nhẹ giọng.
“Tuyết Du, từ khi nào trở nên ít nói như vậy? Đến cũng không chào tôi một tiếng?”
“Tâm tình chủ nhân hôm nay rất vui?”
Nhìn cô gái trước mắt, sau một năm đã thay đổi hoàn toàn, như một con nhộng
phá kén chui ra, xinh đẹp kiều diễm, mỗi một động tác, dù chỉ là cái
nhếch môi cũng làm người khác mê muội ngoái đầu nhìn đến dung nhan xinh
đẹp kia. Ngay cả Tuyết Du cũng ghen tỵ, nhìn không thấy chán.
Kha Nhi rủ mi. – “Mùa đông năm nay, có phải lạnh hơn mấy năm trước?”
Tuyết Du thở dài, tâm tình chủ nhân trong một năm qua không hề ổn định, mới
đây còn có chút sinh khí, giờ lại xuống âm độ, nhưng Tuyết Du đã quen.
Nhìn Kha Nhi nhẹ giọng.
“Kiến lão đại mới về, muốn gặp chủ nhân, nói là có chuyện quan trọng.”
“Ừm.” – Kha Nhi gật đầu, vừa muốn rời đi, lại dừng bước, nhìn Tuyết Du cười nhạt.
“Tôi vẫn thích Tuyết Du của trước kia, tuy thay đổi là một cách tốt nhưng tự ép buột bản thân phải thay đổi, loại thuộc hạ như vậy, tôi không cần.”
Tuyết Du run mi. – “Vậy chủ nhân thì sao? Là tự thay đổi hay ép buột? Có chủ nhân như vậy, tôi cũng không muốn theo hầu.”
Kha Nhi ban đầu sửng sốt, ngay sau đó cười nhẹ, đi ngang qua Tuyết Du, vỗ nhẹ bả vai cô. – “Cũng may, không phải tự ép buột.”
Kha Nhi đi rồi, Tuyết Du mím môi cười, thời gian qua cô không thay đổi, vì
trong tâm luôn nhớ người kia nên luôn trầm mặt tưởng niệm, Kha Nhi thì
khác, bề ngoài đã thay đổi, vì cô nàng nay đã không còn là cô bé, cũng
đã hai mươi, đương nhiên chính chắn hơn nhiều, mà nội tâm thì trầm tĩnh
hơn.
Nhiều lúc, Tuyết Du sợ Kha Nhi bị bệnh trầm cảm, may mắn
thay, Kha Nhi vẫn là chủ nhân khiến cô kính phục. Có điều, một năm qua
đi, giới hắc đạo vẫn sóng yên biển lặng, nhưng cô biết rõ, đó luôn là
điềm báo trước trong tương lai sẽ xuất hiện phong ba bão táp, mà ngày đó không lâu sắp giáng xuống đầu bọn họ.
Phòng Ăn.
Lúc Kha Nhi tìm được Kiến Ngụy, hắn đang dùng bữa sáng, trên chiếc bàn tròn còn một phần ăn, đương nhiên là phần của cô.
Lại nhìn người đàn ông trước mặt, sau một năm đã thay đổi không ít, mái tóc đen giờ có thêm vài sợi bạc, khuôn mặt cương nghị đã đen sạm, trên
trán in hằn vết nhăn, đôi mắt màu lục trở nên mờ mịt, nơi khóe mắt cũng
in vết chân chim còn mang theo sầu khổ.
Lòng Kha Nhi ê ẩm, cô
biết Kiến Ngụy là vì tưởng niệm Ngụy Linh mà ra, nếu một ngày nào đó khi mọi chuyện kết thúc, cô không biết có thể nhìn thấy hình ảnh hiện tại
hay không? Dù sao đi nữa, cô cũng đau lòng.
Kha Nhi ngồi xuống
bàn ăn, đối diện hắn, bắt đầu dùng bữa. Hai bên trầm mặt dùng thức ăn,
tiếng dao nĩa va chạm nhau lách cách trong không gian tĩnh lặng, ngay
khi Kha Nhi nghĩ rằng bọn họ sẽ kết thúc phần ăn, Kiến Ngụy đã lên
tiếng.
“Ngày mai thu dọn đồ đạc … trở về Trung Đông.”
Tay Kha Nhi khẽ run, ngẩng đầu nhìn Kiến Ngụy, nhẹ giọng. – “Bắt đầu rồi sao?”
“Em chắc còn nhớ Cao Uy không?” – Thấy cô gật đầu, hắn mới nói tiếp.
“Tối mai, hắn có một cuộc đấu giá đồ cổ nhưng thực chất là ngầm lôi kéo một
số chi nhánh khác về phía mình, em không cần động đến hắn, chỉ cần gài
định vị vào người hắn là được, vì hắn có thể giúp ta tìm được vị trí của Bradley.”
“Hắn là cáo già?”
Kha Nhi nhíu mày, chỉ có thể nghĩ như vậy, Kiến Ngụy mới bảo cô tự tay làm, Cao Uy là cáo già chắc
sẽ có phòng bị khá cao, muốn tiếp cận hắn thì phải khiến hắn buông xuống phòng bị, mà cô rất có tự tin làm được việc này.
“Lần này, Man Cảnh Ân cũng tham gia.”
Kiến Ngụy không trả lời câu hỏi của Kha Nhi, đề tài chuyển tới Man Cảnh Ân,
quả nhiên, Kha Nhi tái mặt, tay run rẩy mạnh hơn lúc nãy rất nhiều. Hít
sâu một hơi, cô nhỏ giọng.
“Đã biết.”
“Đừng quên những gì em đã hứa?”
Kiến Ngụy đứng dậy rời đi, Kha Nhi buông dao nĩa xuống, thất thần nhìn dĩa
thức ăn. Trước khi đi, Kiến Ngụy đã cảnh báo, tức Man Cảnh Ân có thế gặp nguy hiểm, cô tin hắn sẽ không sao, nhưng mà …
“Rốt cuộc cũng gặp lại, tiếp theo sẽ ra sao đây?”
Kha Nhi lẩm bẩm, một tay đỡ trán, một tay xoa xoa thái dương, thở dài một hơi, thật làm người khác nhức đầu.
………………………..
Hội Trường Đấu Giá.
Vì hôm nay sẽ diễn ra buổi đấu giá khá lớn, nên toàn bộ vật đấu giá được
trưng bày tại hội t