
bây YY luôn là nơi giao dịch lý tưởng,
ngay cả cảnh sát cũng không biết chỗ bỏ hoang đó lại được thế giới ngầm
coi trọng như vậy, bọn cớm quả thật ngu xuẩn không ai bằng.
“Băng Du, cô tập hợp một số thuộc hạ chừng mười người, là loại cấp 3, bảo bọn họ chuẩn bị ít đạn dược, tháng sau chúng ta sẽ đi săn.”
Kha
Nhi phân phó Băng Du xong lại xoay sang Tuyết Du. – “Riêng cô, chuẩn bị
lượng thuốc nổ khá lớn, nơi nào ở sân bay YY có thể cất giấu thì cứ làm, đừng đem chôn, gần đây thời tiết không tốt cho lắm.”
Địa hình
sân bay YY khá ổn, duy chỉ có đất đai ẩm ướt, nếu đem chôn chẳng khác
nào tự đào mồ chôn mình, cũng may xung quanh khá nhiều thứ đổ nát, còn
có rác do người dân ném vào, nên có thể cất thuốc nổ vào bên trong.
Băng Du nhíu mày. – “Muốn một lưới nổ tung cần khá nhiều thuốc nổ, hiện tại trong Hỏa Băng Phượng đang chế tạo một loại thuốc nổ khá mạnh, chỉ
cần một gam bột đã có thể làm sập một tòa nhà, ngặt nổi muốn chuyển số
thuốc nổ đó qua đây cần Man lão đại hổ trợ, không biết ngài ấy có đồng ý hay không ?”
“Anh ấy sẽ đồng ý, lần giao dịch này Ân cũng có mặt … Băng Du, cô dẫn dắt mười người kia tìm chỗ ẩn nấp, nếu thấy tình thế
cấp bách hãy xuất hiện, toàn lực bảo vệ Ân.”
Tình cảm của chủ
nhân đối với Man Cảnh Ân đã vượt xa dự kiến nên bọn họ không lấy làm
ngạc nhiên, vì thế khi Kha Nhi ra chỉ thị, bọn họ chỉ có thể tận lực bảo vệ, cũng hy vọng Man Cảnh Ân bình an vô sự, nếu không, khi Kha Nhi nổi
giận, e là bọn họ chết cũng không cầu được.
“Bên Vanessa chủ nhân tính sao ? Cô ta có thể sẽ biết đợt giao dịch này, chắn chắn sẽ không ngồi yên một chỗ.”
Tuyết Du vừa nói ra cũng là ý Kha Nhi vừa nghĩ đến, Vanessa là đội
trưởng điều tra viên, hiện tại luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động
của Man Cảnh Ân, việc cô ta biết đợt giao dịch này có Man Cảnh Ân tham
gia là chuyện thường tình.
Suy nghĩ thận trọng, Kha Nhi uống ngụm trà sữa. – “Việc đó tôi sẽ ra mặt, các cô cứ y theo những gì tôi làm là được.”
Nói xong, Kha Nhi lấy một tập hồ sơ đưa cho Tuyết Du, đôi mắt lạnh lùng ẩn hiện ý cười, không lên tiếng chỉ đợi xem phản ứng của Tuyết Du. Quả
nhiên, không đầy một phút, Tuyết Du trợn mắt nhìn tập hồ sơ, giây sau cô nhìn Kha Nhi ấp úng.
“Chủ nhân, cái này …”
Bên trong tập hồ sơ là phần chuyển nhượng 5 % cổ phần trong ngân khố của Kha Nhi, một nữa mỏ kim cương ở Châu Phi, còn có hòn đảo ước mơ hình bán nguyệt
Tuyết Du từng ước ao có được, giờ Kha Nhi lại chuyển nhượng toàn bộ cho
cô, Kha Nhi làm vậy có ý gì ?
“Cô theo tôi làm việc đã lâu, đây
coi như của hồi môn, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Tam giác
vàng, cô và Cedric … tự do.”
Sau đó quay sang Băng Du. –“Cả cô
cũng vậy, khi nào tìm được một nữa kia thì nói tôi một tiếng, tôi biết
các cô còn có Hỏa Băng Phượng, nhưng đã mang tiếng là chủ nhân của hai
người, tôi không thể keo kiệt nên đành đưa ra chút ít. ”
Vẻ mặt
thường hay lạnh lùng của hai chị em giờ đỏ bừng, bọn họ biết Kha Nhi là
chủ nhân tốt vì thế bọn họ mới liều mạng theo hầu, chỉ là bọn họ không
ngờ Kha Nhi sẽ cho bọn họ tự do.
Mặc dù bọn họ hành xự không bị
Kha Nhi bó buột nhưng phải bán mạng vì cô, cả đời phải đi theo phục tùng mệnh lệnh, giờ cho cô cùng Cedric tự do, vậy sau này bọn họ có thể sống cuộc sống an nhàn như mong muốn rồi, có điều theo Kha Nhi lâu như vậy,
Tuyết Du không nỡ xa Kha Nhi.
Vì lời nói của Kha Nhi làm hai
người cảm động, trong giây lát không biết dùng từ ngữ gì có thể nói cám
ơn với Kha Nhi, ba cô gái trầm ngâm trong năm phút, cuối cùng Băng Du là người phản ứng đầu tiên, giọng chân thành như đinh đóng cột.
“Chủ nhân, tôi không cần tự do, tôi muốn theo hầu chủ nhân cả đời.”
“Chủ nhân, dù tôi và Cedric ở cùng nhau, chúng tôi vẫn muốn theo chủ nhân” – Tuyết Du cũng không thua, cô thay mặt luôn Cedric lên tiếng.
Kha Nhi cười khẽ, biết bọn họ trung thành nhưng con người không phải cái máy, dù có phải đi chăng nữa cũng có một lúc nên dừng lại, cô đã tìm
được hạnh phúc, cô muốn dừng lại việc giết chóc đẫm máu này, cô biết
ngay cả Băng Du và Tuyết Du cũng nghĩ thế nên mới đưa ra ý định, cô muốn kết thúc tất cả.
“Các cô cứ suy nghĩ, việc đó để sau hãy nói, quan trọng là cuộc chiến tới đây nên làm sao cho phải.”
Kha Nhi vừa dứt lời, Tuyết Du cùng Băng Du gật đầu đồng ý, cuộc chiến
lần này là sống hay chết vẫn là con số ẩn, nhưng các cô nhất định phải
thành công, có như vậy ngày sau đi trên con đường hạnh phúc mới không bị chướng ngại ngán đường.
Ba cô gái bắt tay vào việc bày binh bố
trận, bọn họ cứ nghĩ mọi việc sẽ đi vào quỹ đạo nhưng cuộc chiến lần này lại đi chệch quỹ đạo một cách tàn nhẫn khiến giây phút ba người bọn họ
bên nhau vui vẻ lại là lần cuối cùng. Nghĩa Trang.
Vẫn nhưng bia mộ lạnh lẽo được xếp ngay ngắn thẳng hàng theo kiểu bậc
thang, tuy nhiên bây giờ là ban đêm, không khí càng trở nên âm u đáng
sợ.
Kha Nhi một thân váy trắng đứng trong gió rét, vẻ mặt không
cảm xúc nhìn hai bia mộ trước mặt, ánh mắt trong veo lắng động không
biết đang suy nghĩ điều gì.
Phía sau bổng có tiếng bước chân đi
tớ