
xuất hiện thứ hai này, cô
cảm thấy càng xấu hổ hơn, không biết vì sao Man Cảnh Ân có ý tưởng khác
người như vậy, nhưng chỉ cần hắn thích, cô sẽ không ngại xấu hổ vì hắn
mà làm.
Mắt đẹp nhìn xung quanh vẫn không thấy Man Cảnh Ân đâu,
lòng thở phào nhẹ nhỏm vì nghĩ hắn đã quên, không ngờ đến khi cô muốn
quay về phòng ngủ thì giọng nói trầm thấp vang sau lưng.
“Em đến sớm.”
Không đợi Kha Nhi lên tiếng, Man Cảnh Ân đi ngang cô đến cạnh hồ hơi,
nhanh chống đem Tây Âu đen sang trọng cởi ra, ngay cả quần lót cũng bị
vứt sang bên chân Kha Nhi, xoay người một cái nhìn Kha Nhi cười tà mị.
Mới đầu, Kha Nhi còn bị thân hình trần trụi của hắn làm đỏ mặt, giờ
thấy nụ cười yêu nghiệt kia, tim đập nhanh đến mức, cô nghĩ nó như sắp
văng ra ngoài.
“Bùm.”
Kha Nhi còn đang vì trái tim đập
liên tục mà thất thần, đến khi bọt nước văng tung tóe lên người, Kha Nhi mới giật mình nhìn lại đã thấy Man Cảnh Ân đã bơi tới giữa hồ, đến khi
thấy hắn trồi lên mặt nước, hất nhẹ mái tóc ướt sủng, xoay đầu nhìn Kha
Nhi nở nụ cười yêu nghiệt, đôi mắt màu lục mang đậm ý cười, trong mắt
hắn hoàn toàn chỉ chứa bóng dáng của cô, thanh âm ôn nhu dịu dàng vang
lên.
“Lại đây.”
Thân hình hoàn mỹ được ánh trăng chiếu
rọi càng làm tôn thêm vẻ mị hoặc của hắn, từng giọt nước trên tóc nhỏ
xuống bên vai, từng giọt từng giợt lăn dài trên vòm ngực rắn chắc, mang
theo sự hấp dẫn lạ thường.
Như bị lời nói hắn mê hoặc, Kha Nhi
từng bước đi tới, mới vừa tới cạnh bể bơi cô bổng giật mình, bởi cô chợt nhớ đến việc ban sáng hắn yêu cầu, thở dài trong lòng, bắt đầu thực
hiện yêu cầu của hắn.
Thật ra yêu cầu của Man Cảnh Ân không phải kỳ cục gì, chỉ là hắn muốn cô ngay tại hồ bơi này không sợ bị người
khác nhìn thấy sao ? Cô thật không thích bị người khác thấy được cảnh
bọn họ triền miên, rất mất mặt.
Thấy Kha Nhi vẫn không muốn
xuống, Man Cảnh Ân như hiểu cô ngượng ngùng, hắn khẽ cười. – “Nơi này
chỉ có tôi và em … mau lại đây.”
Thấy Man Cảnh Ân chắc chắn như
vậy, Kha Nhi không còn cách nào khác đành làm theo lời hắn, cô kéo dây
áo xuống, để chiếc váy trắng rơi tự do trên sàn gạch trắng ngà, tiếp
theo là bộ đồ lót màu trắng.
Trên người Kha Nhi không còn trói
buột bất cứ thứ gì, cô từ từ đi xuống nước, làn nước mát lạnh thấm vào
da thịt làm Kha Nhi run nhẹ, nhưng cô thích ứng rất nhanh, mực nước
không sâu lắm, Kha Nhi bơi nhanh đến bên cạnh Man Cảnh Ân, vừa đến nơi
đã bị hắn kéo chân, dù phản ứng nhanh nhưng nam nữ khác biệt, cô không
chống lại được bị hắn kéo xuống nước.
Vừa muốn ngôi lên đã bị
cánh tay cường tráng kéo lại, tuy khả năng nín thở khá tốt nhưng bị tập
kích, cô không hít được bao nhiêu không khí, trong lúc cảm thấy không
ổn, môi đột nhiên bị che lại, một luồng không khí truyền vào miệng, còn
mang theo vị hoa nhài quen thuộc, Kha Nhi biết là Man Cảnh Ân đang
truyền không khí cho cô.
Dưới nước, Man Cảnh Ân ôm chặt eo Kha
Nhi làm hai bóng dáng sát lại gần nhau, môi hắn vẫn mút lấy môi cô không buông, dù là dưới nước vẫn cảm nhận nhiệt độ trên người cực nóng.
“Ào …”
Không khí rốt cuộc cũng cạn, Man Cảnh Ân mang Kha Nhi trồi lên mặt
nước, tay vẫn ôm chặt eo Kha Nhi, nhìn cô cố gắng hít không khí, hắn
nhếch môi cười khẽ.
Đưa tay vén lên sợi tóc ra sau tai cô, ngắm
nhìn gương mặt trắng nõn không biết vì nụ hôn hay vì thiếu không khí mà
đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm nước khiến nó lấp lánh như vì sao trên bầu
trời, còn có đôi môi hồng nhuận bị hắn hôn đến sưng đỏ, lòng Man Cảnh Ân bổng xôn xao.
Kha Nhi điều chỉnh hơi thở một chút, ngẩng đầu
nhìn Man Cảnh Ân đã thấy hắn cười ôn nhu với mình, nhịp tim vừa mới ổn
định lại vì nụ cười mê hoặc kia đập nhanh, cô cúi đầu muốn tránh né lại
bị hắn nắm chặt cằm bắt cô đối mặt với hắn.
“Kha Nhi, em thật đẹp.”
Giọng nói khàn khàn vang vọng bên tai, cô nhìn vào mắt Man Cảnh Ân,
trong đó đã nhiễm đỏ màu dục vọng, cùng với tiếng hít thở trầm đục, Kha
Nhi biết Man Cảnh Ân muốn làm cái gì, chủ động ôm lấy cổ hắn, đôi môi
hồng nhận đưa tới bên đôi môi bạc, khẽ chạm vào.
Ngay lúc Kha
Nhi nghĩ Man Cảnh Ân sẽ hôn mình, không ngờ hắn bế cô lên, từng bước đi
tới cạnh thành bể, đặc cô ngồi lên thềm đá lạnh ngắt, còn hắn vẫn giữ tư thế đứng dưới nước ôm cô.
Hai chân Kha Nhi quấn lấy thắt lưng
cường tráng của hắn khiến hạ thân hai bên sát vào nhau, Kha Nhi cảm nhận vật nóng bỏng đang nhẹ nhàng đi vào bên trong cô, hơi thở trở nên đứt
quãng, tay cô bấu chặt vai hắn, và rồi …
“ Ư …”
Khi hai
thân thể hòa vào nhau làm một, môi hắn nhẹ nhàng hôn môi cô, chiếc lưỡi
bắt lấy chiếc lưỡi dịu ngọt của cô mút dịu dàng, nụ hôn cứ thế trượt dần xuống xương quai xanh xinh đẹp, mùi thơm dễ chịu khiến hắn hít mãi
không thấy chán, tay không an phận xoa nắn một bên ngực của cô, hạ thể
bắt đầu va chạm.
Toàn thân Kha Nhi run nhẹ, ánh mắt lập tức phủ
một lớp mờ sương, cảm giác khoái lạc tê dại lan khắp mọi tơ máu, nước da trắng nõn nay đã phủ một màu hồng nhạt, cánh môi sưng đỏ hé mở, phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ chết người.
“Ân …”
Nghe tiếng cô ngâm nga, hắn bổng cười khẽ, r