
không bằng cảm giác khi được nhìn thấy khuôn mặt vừa xấu hổ
vừa chờ mong của anh.”
Hắn nghe ra ta có chút oán giận, cũng đột nhiên thu hồi vẻ nhu hòa, ra vẻ lơ đãng kiến nghị, “Em… ngày mai lấy đeo đi…”
Ta dừng một chút, thu trọn ánh mắt chờ mong của hắn vào đáy mắt mình, sau
đó điều chỉnh tư thế, dựa lưng vào ngực hắn, tiếp tục ngắm nghía mắt
kinh của hắn. Không trả lời câu hói của hắn mà chỉ cười cười, “Sao lại
cột bằng dây đỏ? Tục quá.”
Không có được đáp án như mong muốn, giọng nói của hắn có vài phần thất vọng, “Không tìm được cái khác.”
“Ừm, Nghiêm Tử Tụng.” Ta đột nhiên hỏi hắn, “Anh có từng ghét em không?”
“…” Là sự trầm mặc của hắn.
Ta dựa lưng vào hắn, cảm nhận nhịp tim của hắn, cũng không chờ hắn trả
lời, hô hấp có chút căng thẳng. Sau đó ta mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, vẫn luôn là em chủ động…”
“Chen vào cuộc sống của anh, cố ý cướp đoạt sự chú ý của anh…” Mỗi một câu, ta đều dừng lại một chút
“Có thấy em phiền phức không?”
Cảm giác như lực ôm của hắn đột nhiên tăng thêm vài phần.
Ta cười cười. “Rốt cuộc em vẫn nghĩ anh là của em, nhìn anh sẽ tự nhiên
cảm thấy hài lòng. Bá đạo muốn chiếm anh làm của riêng, để dù anh có làm gì thì em cũng cảm thấy hưng phấn, hài lòng, vui sướng…” Sau đó, ta đặc biệt to gan nắm tay hắn đặt lên ngực mình, cũng không hề mất kiên định – nói tiếp: “Nghiêm Tử Tụng, anh hãy nghe cho kỹ đây: cho tới bây giờ em
vẫn luôn rất nghiêm túc.”
Nói xong rồi, ta thấy viền mắt mình hơi ươn ướt, nhưng khóe môi vẫn cong lên theo thói quen, “Cho nên…”
Cho nên tình yêu này…
“Anh không cần cảm thấy không xác định đối với em như thế.”
Ta không phải không biết, đối với ta, Nghiêm Tử Tụng cũng có vài phần nơm nớp lo sợ.
Nam sinh đã từng đẩy ta ra, từng nói với ta ‘Tương Hiểu Mạn, cô cút đi.”,
hôm nay đã mở miệng nói, còn mang theo rất nhiều bất an cùng không xác
định.
Vì sao?
Tình yêu vốn dĩ là một hậu quả của thuyết tương đối. Ta đối với hắn, càng ngày càng không đủ.
Còn hắn đối với ta, càng ngày càng không có cảm giác an toàn…
Ta hít thở thật sâu, tự hỏi vì sao.
Vì sao chứ?
Nghiêm Tử Tụng ơi Nghiêm Tử Tụng, vì sao trước đây cứ thấy anh là muốn cười,
nhưng bây giờ đối mặt với anh, trái tim luôn cảm thấy đau xót?
Đau xót ấy, có phải cũng là hạnh phúc không?
Sau đó, cả hai chúng ta đều không nói gì nữa.
Cứ thế, cứ thế.
Cảm giác như cơn mưa kéo dài vô tận, từng giọt thẩm thấu qua quần áo chúng ta rồi biến mất.
Rốt cuộc hắn nói: “Anh có thể cùng với em không?”
Ồ, ta còn chưa kịp trả lời, một chữ ‘được’ vẫn đang trôi trong cổ họng, hắn đã cúi người, tiến lên bắt được môi ta.
Hắn hôn rất cố sức, tay hắn vẫn còn đang đặt trên ngực ta nhưng điều làm
cho ta kích động nhất là, lại chẳng có bất cứ một mùi vị tình dục nào.
Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ, ta có nên hỏi hắn xem, hai cái bánh bao nhỏ
của ta có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của hắn sau này hay không đây…
…
Trong một quán cà phê cách đó không xa, chẳng biết thế nào lại đang phát một ca khúc cũ xì…
…
Trời mưa gió mịt mùng
Trong lòng chỉ mong được tương phùng
Sương khói mịt mùng, gió mưa mịt mùng
Hỏi thế gian tình là gì?
Hồn cũng cùng nhau, mộng cũng cùng nhau…
Sống cùng nhau, chết cũng cùng nhau…
***
Cùng hắn hôn môi thật lâu, sau đó trở về ký túc xá, môi hồng nhuận, che không được, giấu cũng không được.
Tiểu Lâm chẳng màng đến bức tranh châm biếm đam mỹ của mình nữa, cứ len lén
ngẩng đầu nghiên cứu đôi môi đỏ mọng như bỏng lửa, sắc mặt cũng đỏ mọng
của ta, muốn nói rồi lại thôi.
Ta đứng trên sân thượng, lấy chiếc
gương nhỏ ra mân mê đôi môi đỏ mọng của mình. Nghĩ, ta còn không nhịn
được cắn môi Yêu quái đại nhân một cái, cố ý tuyên cáo chủ quyền.
Nhớ lại cũng thấy thật là phong cách. Giữa chốn đông người qua lại mà hôn
môi nồng nhiệt, cũng không ai đi báo án tố cáo chúng ta phá hoại thuần
phong mỹ tục. Hồi đó chẳng nhớ là chú bảy hay chú tám của ta nữa, đã nhổ một bãi nước bọt ở ngay trạm xe lửa, liền bị một bác gái túm được, bắt
phạt 50 đồng.
Tắm rửa xong, thay quần áo rồi ngồi đờ ra trên ghế.
Không biết vì sao trong lòng như có một khoảng trống, lúc này mới phát
hiện ra Nghiêm Tử Tụng còn chưa nói thích ta, cũng chưa hề nói một lời
tỏ tình nào.
Chẳng lâu trước đây, ta cho rằng cả đời này cũng
không quấn lấy vấn đề này nữa, nhưng hóa ra con người thật sự sẽ thay
đổi. Điểm then chốt ở đây là thay đổi nhiều hay ít, thay đổi thành tốt
hay đồi bại.
Ta rất chú ý đến nó.
Ta bắt đầu cất tiếng hát, “Ái – tình, chỉ là một trò chơi đơn giản, tuyệt đối không đáng kinh ngạc!”
Hát xong câu này, ta lớn tiếng tuyên bố, ta và Nghiêm Tử Tụng đang cặp bồ.
Thấy môi ta đỏ mọng lên không, là hắn hôn đó.
Ước ao chưa, hả, hả!
Báo cáo tình hình một cách ngắn gọn xong, ta bò lên giường ngủ. Nằm một
hồi, lôi từ dưới gối ra chiếc hộp đựng chiếc lắc tay hắn tặng, sau đó
lấy nó ra đeo vào.
Ta nghĩ, hay là đeo vào rồi, coi như chúng ta đã xác nhận công khai.
Mùa mưa kéo dài đến tận Thanh Minh.
Tiết Thanh Minh năm nay là ngày thứ năm.
Gia đình Lôi Trấn Tử thật ra rất truyền thống,