
ng anh có thể tin tưởng em.
Editor: docke
Đôi chân thật sự đã rất uể oải rồi. Phương tiện giao thông công cộng ngày
mồng một tháng năm đông nghẹt người. Phải đứng suốt đoạn đường về nhà,
hai chân cũng muốn rã rời. Điều hòa trên xe bật rất mạnh, gió lạnh làm
cho tinh thần tỉnh táo nhưng đôi mắt cũng khô cứng rất khó chịu. Dụi mắt một hồi, nghĩ về nhà hù chết mẹ già cũng tốt, nói gặp cướp chẳng hạn.
Xuống xe buýt rồi đi bộ về nhà, cảm
thấy đói bụng nên định ghé qua cửa tiệm trước kiếm một cái màn thầu ăn
cho đỡ đói. Kết quả, vừa đi tới cửa, ta ngây ngẩn cả người.
Vương, Đại… Vương Đình Hiên? !
Còn bà nó, hóa ra ngày Quốc tế lao động của người ngoại quốc cũng được nghỉ dài hạn à?
Đầu óc nhất thời có chút hỗn loạn. Ta nghĩ, chí ít vào thời điểm này, ta
cũng không muốn gặp lại hắn cho lắm. Vì vậy liền xoay người đi ra, lại
nghe phía sau vang lên một tiếng gọi dịu dàng, “Tiểu sư muội.”
Tiểu sư muội…
Hắn bắt đầu gọi ta là tiểu sư muội từ khi nào vậy? Ta đột nhiên giống như mất trí, chẳng có ấn tượng gì.
Thật ra lời từ biệt của hắn luôn làm cho ta nghĩ như thế này: Hẳn là ở rất
nhiều rất nhiều năm sau này, khi cả hai đều đã tóc bạc đầy đầu, trên con phố đông, ta và hắn đi ngang qua nhau mà không hề biết. Cảnh đó tương
đối mang tính hình tượng, đúng không nhỉ. Nó hoàn toàn không giống như
bây giờ. Sự xuất hiện của hắn hôm nay, cứ cảm giác có vài phần tận lực.
Hắn xuất hiện, chỉ vì cố ý đến tìm ta.
Ta chỉ đành quay đầu lại, trưng ra khuôn mặt tươi cười nhất quán, “Sư
huynh!” Sau đó, ta đứng yên tại chỗ, mỉm cười, “Sao mới đó mà đã trở về
rồi?”
Hắn chậm rãi đi đến gần ta, “Vương Đình Đình đính hôn, nên trở về tham dự.”
Đính hôn? Ta hơi kinh ngạc, rồi cũng vui vẻ cười hì hì, “Mừng cho chị ấy!”
Hắn cười ấm áp, đi tới rồi dừng lại trước mặt ta, đột nhiên thò tay vào túi quần móc ra một vật gì đó, trực tiếp đưa tới trước mặt ta, “Quà sinh
nhật muộn.”
Tất cả mọi người khi nhận quà đều sẽ vui vẻ, nhất là
năm nay ngày cá tháng tư của ta lại bị người ta bỏ quên một cách buồn
tẻ! Nhưng khi nhìn rõ món đồ trong tay hắn… Ôi, thật sự giật mình nha,
không ngờ nó lại giống y như đúc món quà của Nghiêm Tử Tụng.
Ta
chần chờ một hồi, sau đó vươn tay ra, rung rung sợi dây lắc trên cổ tay, xác nhận lại một chút rồi mới nói: “Ồ, giống hệt nhau!”
Hắn nhìn
dây lắc trên cổ tay ta, cong môi cười, “Đâu có giống, cái này là của anh tặng.” Sau đó hắn lại cười cười, “Thế nào, em sẽ vì một sợi lắc tay mà
lập trường không còn kiên định nữa sao?”
“Sẽ không.” Ta hí mắt.
Thấy hắn vẫn duy trì tư thế đó, ta hơi chần chờ một chút rồi mới nhận lấy.
Kỳ quái thật, bộ ngươi đẹp lắm sao? – Ta đang nói với sợi lắc trong lòng
bàn tay – Vì sao cả hai gã đàn ông có tính cách kém như vậy đều nhìn
trúng ngươi? Nhưng mà, sớm muộn gì thì ta cũng đá ngươi đến tiệm kim
hoàng mà thôi!
“Đi theo anh một lát.” Hắn nói rất tự nhiên, thấy hắn xoay người.
Ta chép chép miệng, nắn nắn cái chân đau, sau đó đuổi theo hắn.
“Vừa mới đi gặp cậu ấy à?”
“Hả, ừm.”
Hắn cúi đầu cười cười, “Anh đã từng nghĩ rằng, nếu lúc anh đi mà em vì anh
rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không đi nữa. Hay là, em sẽ tới tiễn anh
lên máy bay.”
“…”
“Em hạnh phúc không?”
Ta gật đầu, cũng không quan tâm đến chuyện thật ra hắn không hề nhìn ta.
Dáng vẻ tươi cười của hắn không hề suy giảm, “Tiệc mừng đính hôn của Vương Đình Đình vào ngày mồng 3, em sẽ đến chứ?”
“Cái này…” Ta dừng một chút, lại nghe thấy hắn nói tiếp, “Dẫn Nghiêm Tử Tụng đến luôn đi. Đám bạn tiểu học của tụi anh có lẽ cũng sẽ đến, xem cậu ấy có thể nhớ được mấy người.”
“Bạn tiểu học?”
“Em không biết sao? Anh và cậu ấy là bạn học chung thời tiểu học.”
“Hả? !” Ta duy trì biểu tình dại ra một hồi lâu. Bán cao! “Cho đến bây giờ anh cũng chưa hề nói cho em biết!”
“Em…”
“Bỏ đi, em biết rồi! Bởi vì cho tới bây giờ em cũng không có hỏi!” Ta cướp
lời hắn. Con bà nó, vì sao mãi đến sơ trung ta mới trở thành sư muội của hắn chứ? !
“Vậy…” Ta đột nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế
nhưng toàn bộ cứ mãi dây dưa trong đầu, thốt ra thành lời cũng chỉ là,
“Vậy anh đã ăn cơm chưa?”
“Vừa ăn một cái banh bao rồi, mùi vị không thay đổi.”
“Ô.”
“Giống hệt như trong trí nhớ.” Hắn cười cười, “Anh chỉ có thể sa đà vào những
chuyện cùng em trong quá khứ thôi.” Giọng hắn mang theo chút trêu chọc, sau đó đột nhiên vươn tay ra, đè nặng lên đầu ta.
Ta trầm mặc mất ba giây, không hiểu có phải bởi vì được đoàn tụ sau một thời gian ly
biệt hay không mà đột nhiên không còn cảm giác mạnh mẽ như trước nữa. Ta cười cười nhìn hắn, “Mỗi lần anh làm cái động tác này, em đều nghĩ anh
đang làm một động tác rất đặc biệt.”
“Là sao?” Hắn nheo nheo mắt.
“Giống như đang luyện hấp tinh đại pháp.” Ta đột nhiên vươn tay làm thành tư thế luyện công, “Xem, ta, đây!”
Hắn lắc đầu nhìn ta cười, “Thế nhưng anh vẫn thất bại, không hấp dẫn được
em.” Dáng vẻ tươi cười của hắn, vĩnh viễn nhìn không ra thật giả.
“Sư huynh!” Ta dùng giọng điệu trêu đùa khoa trương, “Man ngư và hải tinh, hai cái đó hoàn toàn khác biệt!”
Ta là